Đích nữ vô song

Chương 49-50

trước
tiếp

Chương 49: Tà tâm chưa dứt, di nương lại sinh sự?

Thư Tuyết Ngọc nhíu mày, cực kỳ không thích bộ dáng a dua xu nịnh này của Bùi Nguyên Dung: “Tam tiểu thư đừng hồ nháo!”

“Mẫu thân, hiếm khi Ngũ điện hạ thân mật nhờ chúng ta hỗ trợ như vậy. Nếu chúng ta cứ khăng khăng cự tuyệt, há chẳng phải không nể mặt Ngũ điện hạ hay sao?” Trước mặt Vũ Hoằng Triết, Bùi Nguyên Dung thân thiết kéo tay Thư Tuyết Ngọc, nũng nịu nói: “Vả lại, biểu muội của ngài ấy muốn có bức Tuyết liệp đồ này, đều là nữ tử với nhau, bằng hữu tốt chốn khuê phòng cũng thường xuyên tặng nhau tranh thêu, có gì nghiêm trọng đâu? Huống chi, nếu nữ nhi thêu xuất sắc hơn người, có truyền ra ngoài cũng là vinh dự cho Bùi phủ!”

Vũ Hoằng Triết sao có thể dễ tin những lời bốc phét đó, nhìn bộ dáng kiểu cách kệch cỡm của nàng ta, chỉ sợ thêu thùa chẳng bằng ai, nhớ đến lời đồn đại trong đêm hoa yến, khiến hắn càng không thích cách đối nhân xử thế của nàng ta. Đang định cự tuyệt, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt chuyển lên người Bùi Nguyên Ca, trong đôi mắt đen lóe lên chút xảo quyệt, mỉm cười gật đầu nói: “Đã như vậy thì phiền Bùi tam tiểu thư rồi!” Hắn không để mọi người có cơ hội từ chối khéo, nói thẳng: “Ta còn có việc, xin cáo từ trước!”

Nói xong, xoay người, kéo Diệp Vấn Khanh không tình nguyện rời đi.

Ra tới cửa Giản Ninh trai, Diệp Vấn Khanh bĩu môi: “Biểu ca, Bùi Nguyên Dung kia thoạt nhìn đã biết không đáng tin, sao huynh có thể giao tranh cho nàng ta thêu đươc chứ? Ta muốn tặng cho Cửu ca ca đó, nếu để nàng ta phá hỏng, chẳng phải bị chậm trễ sao?”

“Sợ gì chứ?” Vũ Hoằng Triết cười thản nhiên: “Nếu Bùi phủ nhận chuyện này, ta là đương kim Ngũ hoàng tử, muội là thân chất nữ (cháu gái ruột) của mẫu hậu, Bùi phủ sao dám sơ suất? Nếu tay nghề Bùi Nguyên Dung không tinh, tự nhiên sẽ có người tay nghề tinh thông thêu thay.” Hắn chắc chắn tú đồ này, cuối cùng vẫn phải để Bùi Nguyên Ca ra tay: “Nếu Tuyết liệp đồ thêu tốt, nhớ thông báo cho ta, ta cũng rất muốn nhìn xem tay nghề Bùi tứ tiểu thư.”

“Nói có lý.” Diệp Vấn Khanh gật đầu, lại có chút lo lắng: “Bọn họ sẽ không tiết lộ ra ngoài chứ?”

Nếu như để Cửu ca ca biết Tuyết liệp đồ do người khác thêu, đến lúc đó nàng lấy lòng không thành, ngược lại còn mất hết mặt mũi.

“Bùi Nguyên Dung muốn lấy lòng muội, muội nói gì thì chính là cái đó, dĩ nhiên không dám giành giật với muội. Còn Bùi tứ tiểu thư…. Ta thấy nàng ta là nữ tử thông minh, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chỉ một bức tuyết liệp đồ, không đáng để đắc tội với hoàng thất.” Vũ Hoằng Triết nói chắc như đinh đóng cột, nhớ đến ánh mắt của Bùi Nguyên Ca, xinh đẹp, trầm tĩnh, khí chất thoát tục, trong lòng khẽ rung động.

Hắn cũng đã gần hai mươi tuổi, nên sớm có hôn phối, mẫu hậu đã thúc giục nhiều lần, nói dù lập trắc phi trước cũng được. Tứ tiểu thư Bùi phủ, thật ra có thể xem xét…. (Be: trắc phi á, xin lỗi, anh chỉ là thằng nam phụ =)]]] )

Trong phòng, Bùi Nguyên Dung mở khung mẫu tranh Tuyết liệp đồ ra, nhìn kỹ khen không ngớt , tươi cười rạng rỡ, dáng vẻ mở cờ trong bụng.

Ngũ điện hạ chịu đem tú đồ quan trọng như vậy giao cho nàng, rõ ràng là rất có hảo cảm với nàng. Nếu không, hắn đường đường là hoàng tử, có tú nương (người chuyên thêu) tài giỏi nào không tìm được, sao phải phiền đến nàng? Có điều mượn nó làm cớ, ngày sau có lui tới cũng là danh chính ngôn thuận. Tuy dung mạo Ngũ điện hạ không bằng Cửu điện hạ, nhưng tính nết lại ôn hòa nho nhã, lại do hoàng hậu sinh hạ, thân phận tôn quý hơn Cửu điện hạ nhiều, tương lai nhất định sẽ là thái tử. Mà nàng, nói không chừng có thể làm Quý phi, thậm chí Hoàng hậu! (bà cô này ảo tưởng dữ :v)

Bùi Nguyên Dung càng nghĩ càng cảm thấy lâng lâng trong người, hí hứng quay quay khung thêu.

“Bùi Nguyên Dung, ai cho phép ngươi đáp ứng? Tuyết liệp đồ này, Diệp cô nương dùng để làm gì còn chưa biết, ngươi đã vội vàng đáp ứng, vạn nhất muốn tặng cho nam tử, thì thanh danh của người còn nữa không? Hơn nữa, đó là Ngũ điện hạ, chuyện hoàng thất không phải chỗ cho Bùi phủ chúng ta dính vào?” Thư Tuyết Ngọc đập bàn, bừng bừng nổi giận. Bà không muốn tiếp xúc với hoàng thất, mới mạo hiểm đắc tội Ngũ hoàng tử mà lên tiếng cự tuyệt, không ngờ lại bị Bùi Nguyên Dung chen ngang.

Bùi Nguyên Dung vẫn tự nghĩ rằng Ngũ điện hạ coi trọng mình, nào còn đặt Thư Tuyết Ngọc vào mắt, kiêu căng nói: “Phu nhân cũng quá thiên vị đó? Nhân lúc không có ai, an bài Tứ muội gặp gỡ Ngũ điện hạ, sao lúc đó không nhắc đến thanh danh tứ muội muội đi? Ngũ điện hạ coi trọng ta, đó là phúc duyên của ta, ghen tị thì cứ nói ghen tị đi!” Nàng ngạo nghễ xoay người, nở nụ cười tươi như hoa nhìn tú đồ, không thèm để ý tới Thư Tuyết Ngọc nữa.

Bùi Nguyên Ca vốn cho rằng, Vũ Hoằng Triết tốt xấu gì cũng là hoàng tử, hẳn tất có con mắt tính toán, sẽ không tùy tiện giao tú đồ cho Bùi Nguyên Dung, không ngờ hắn lại ưng thuận. Nhưng chỉ cần nghĩ kỹ một chút là đoán được chủ ý của Vũ Hoằng Triết. Nàng thầm nhíu mày, kéo Thư Tuyết Ngọc vẫn đang tức giận, nhẹ giọng nói: “Phu nhân đừng đôi co với nàng ta, chuyện này đợi phụ thân trở về rồi nói cho ông ấy mới chính đáng. Hơn nữa… ” nàng cười lanh. “Ta hiểu tay nghề thêu thùa của tam tỷ rõ nhất, cũng muốn nhìn, nàng ta làm sao giao ra bức tuyết liệp đồ này! Bây giờ quan trong hơn đó là tại sao tam tỷ lại đột ngột xuất hiện ở Giản Ninh trai?”

Bùi Nguyên Ca nhắc tới, Thư Tuyết Ngọc cũng mới nhớ ra, quát hỏi: “Bùi Nguyên Dung, ai cho phép ngươi tự mình ra phủ?”

“Cái gì… . Cái gì mà tự mình ra phủ chứ?” Nhắc tới điều này, Bùi Nguyên Dung rốt cục cũng hơi chột dạ. Theo Chương Vân dặn dò, nàng vốn phải xuất phủ theo Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Ca mới đúng. Nhưng mà, nàng ngủ trưa quên mất, lại còn thay quần áo trang điểm, nên kết quả trễ lại càng trễ, cũng may trên đường hỏi thăm nên vẫn tìm được tới đó. Nghĩ đến đây, lại cảm thấy rất hợp lý, nói: “Là chính phu nhân kêu ta ra ngoài cùng ngài, không phải ngài nói muốn dạy ta phân biệt sổ sách sao?”

Thư Tuyết Ngọc nhíu mày: “Ta gọi ngươi xuất môn khi nào? Ta nói dạy ngươi phân biệt sổ sách khi nào?”

Nương đoán thật chính xác, nữ nhân này quả nhiên xuất môn không muốn dẫn theo nàng, cũng may nương sớm dạy biện pháp. Bùi Nguyên Dung không để ý tình hình bây giờ khác với lúc Chương Vân giao phó, mà vẫn dựa theo mưu kế bà ta nghĩ sẵn, bộ dáng giả bộ ủy khuất, nói: “Vì sao mẫu thân chỉ dẫn theo một mình tứ muội xuất môn, mà không dẫn ta theo cùng? Cho dù ta do di nương sinh ra khá cũng là nữ nhi của phụ thân, cũng muốn gọi mẫu thân một tiếng mẹ cả, tại sao người lại đối xử phân biệt như vậy chứ?”

Không đúng, những lời này tự Bùi Nguyên Dung không thể nghĩ ra, e là được Chương Vân dạy.

Chương Vân tuy bị cấm túc, nhưng dựa vào thế lực của bà ta ở Bùi phủ muốn truyền lời cho Bùi Nguyên Dung cũng không khó. Bà ta muốn Bùi Nguyên Dung đi theo, thậm chí không tiếc đích thứ khác nhau làm cớ, bên trong nhất định có bất thường! Chương Vân này, bị giam lỏng rồi mà tà tâm (ý nghĩ xấu xa) vẫn chưa dứt, vẫn còn muốn sinh sự? Bùi Nguyên Ca ngẫm nghĩ, thập giọng nói bên tai Thư Tuyết Ngọc: “Phu nhân, e rằng bọn họ muốn gây sự trong phủ, phái người về thăm dò trước đã, tránh để ứng phó không kịp!”

Thư Tuyết Ngọc rất tin vào mưu trí của Bùi Nguyên Ca, lúc này lặng lẽ phái người hồi phủ.

Bùi Nguyên Dung nhìn tú đồ xuất thần, Thư Tuyết Ngọc dạy Bùi Nguyên Ca xem sổ sách. Mấy thứ này, kiếp trước ở Vạn phủ Bùi Nguyên Ca đã sớm học tinh thông, chỉ làm theo có lệ mà thôi. Trong lòng nàng vẫn đang suy tư, rốt cục Chương Vân lại giở thủ đoạn gì nữa đây?

Hai khắc sau, người được phái đi trở lại, nói nhỏ: “Phu nhân, đúng là trong phủ đã xảy ra chuyện!”

========

Chương 50: Suy xét lợi hạị, lôi kéo quản gia

Thư Tuyết Ngọc liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Dung, mượn cớ dẫn Bùi Nguyên Ca tới phòng kho để chuồn ra ngoài. Bùi Nguyên Dung vẫn đang đắm chìm trong ảo tưởng được Ngũ điện hạ coi trọng, căn bản không chú ý. Đến một chỗ kín đáo yên tĩnh, Thư Tuyết Ngọc mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Trong viện Tam tiểu thư mất trộm, nghe nói bị mất vài món đồ quý giá, nha hoàn Tú Ngọc của nàng làm ầm ĩ mọi chuyện lên, nói rằng phu nhân trước thì đổi mama quản sự của Thải Vi viên, hôm nay lại mang Tam tiểu thư ra ngoài, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy. Người làm đều nghị luận sôi nổi, nói chuyện này rất kỳ quái, ra nói vào nói, ý tứ rằng phu nhân đang gây khó dễ dằn mặt Chương di nương và Tam tiểu thư! Lão gia không có trong phủ, đại tổng quản ra phủ mua vật phẩm, Chu phó tổng quản cáo ốm, trong phủ hiện tại không có người quản sự, mọi chuyện càng trở nên huyên náo.”

Bùi Nguyên Ca thầm sinh nghi, vội vàng nói: “Ngươi mới rời đi được chốc lát, đã hỏi thăm được rõ ràng như vậy ư?”

“Bẩm tiểu thư, nô tỳ vừa về phủ thì gặp được nha hoàn Mộc Tê trong viện của tiểu thư, những lời này đều do nàng ấy ủy thác nô tỳ chuyển lời cho ngài cùng phu nhân.”

Nha hoàn trước đây của Minh Cẩm đều lấy thảo dược hoa mộc làm tên, Tĩnh Xu trai cứ tiếp diễn thói quen này cho tới bây giờ. Mà Mộc Tê chính là nha hoàn hôm đó nàng chọn lựa, do hồi hộp nên trả lời không mấy rõ ràng mạch lạc, Bùi Nguyên Ca lúc ấy khen nàng tâm tư tinh tế, am hiểu lòng người. Mà nhìn sự tình hôm nay có thể thấy, ánh mắt của nàng rất chuẩn, Mộc Tê suy nghĩ thấu đáo, toàn diện, ngày sau nhất định sẽ là cánh tay đắc lực.

Mà bây giờ, tâm cơ của Chương Vân cũng bộc lộ rất rõ ràng.

Mấy ngày trước, Chu phó tổng quản báo rằng mama quản sự Thải Vi viên say rượu làm việc sai sót, đề cử Trần Thanh Gia lên. Lúc ấy Bùi Nguyên Ca và Thư Tuyết Ngọc cũng chưa để ý, cho rằng Trần Thanh Gia này tư cách phẩm hạnh đều tốt, liền đồng ý. Tiếp theo đó, hôm nay xui Bùi Nguyên Dung đi theo Thư Tuyết Ngọc ra ngoài, có điều… Bùi Nguyên Ca trầm tư, phu nhân cùng nàng ra ngoài, rất lâu sau Bùi Nguyên Dung mới tới, nhưng trong phủ lại nói phu nhân dẫn theo Bùi Nguyên Dung ra ngoài, có lẽ Bùi Nguyên Dung đã sơ xuất ở bước này. Nếu hết thảy đều tiến hành đúng theo kế sách của Chương Vân, đầu tiên là đổi mama quản sự mới, sau lại kiếm cơ dẫn Bùi Nguyên Dung ra ngoài, cố tình trong lúc đó, Thải Vi viên bị mất trộm gây huyên náo lớn. Từng ấy sự việc khiến người ta không thể không nghi ngờ do phu nhân cố ý thiết kế .

Trước đây phu nhân bị giảm lỏng cũng bởi tội danh độc hại mẫu thân, thua bởi một chữ “đố” (đố trong đố kỵ).

Nếu đã là “đố”, như vậy không dung thiếp thất và thứ nữ là chuyện dễ hiểu. Kế này của Chương Vân, không phải tùy tiện gán một tội danh cho phu nhân, mà là mượn đao giết người, muốn mượn nó gợi lên hận cũ trong lòng phụ thân, khiến phu nhân bị thất sủng một lần nữa. Xem ra đúng là phu nhân đã tạo thành uy hiếp cho Chương Vân, nên bà ta mới phải khổ tâm thiết kế như vậy.

Dự tính đã định, Bùi Nguyên Ca mỉm cười nói: “Phu nhân, chờ sau khi hồi phủ, chuyện này giao cho ta xử trí được không?”

“Ngươi chớ xem thường chuyện này, tuy là mất trộm, nhưng xử lý không tốt có thể mang danh oan là khắt khe thứ tỷ, cần gì phải tranh vũng nước đục này?” Thư Tuyết Ngọc lắc đầu: “Dù sao ta cũng đã mang tiếng nhiều rồi, vẫn nên để ta làm tốt hơn!”

“Phu nhân yên tâm, nếu ta nhận làm tức đã nắm chắc mười phần sẽ không bị Chương Vân tính kế. Hơn nữa, ta thích hợp xử lý chuyện này hơn phu nhân.” Bùi Nguyên Ca cười thản nhiên, ánh mắt sáng rực: “Đầu tiên, phu nhân là vợ cả, tam tỷ là thứ nữ, già trẻ tôn ti khác biệt, khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy ngài ỷ mạnh hiếp yếu. Thứ hai, nói khó nghe thì là trong lòng phụ thân, ông ấy tín nhiệm ta nhiều hơn phu nhân, nếu người xử lý là ta, lập trường của phụ thân sẽ công bằng hơn nhiều. Thứ ba, dù sao hiện tại trên danh nghĩa, ta mới là người quản trướng phủ vụ, phu nhân chỉ hiệp trợ chỉ điểm giúp ta mà thôi. Cho nên, xét về tình về lý, chuyện này nên để ta xử trí là tốt nhất.”

Thư Tuyết Ngọc nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, trong mắt không biết nên vui hay nên buồn.

Gặp chuyện như vậy vẫn bình tĩnh, suy tính tỉ mỉ, phân tích thiệt hơn rõ ràng. Tâm tư nhạy bén là chuyện tốt, nhưng xuất hiện trên người một đứa bé mười ba tuổi, thì không thể không khiến lòng bà chua xót, nhất là bà biết, bản tính đứa nhỏ này vốn không phải như vậy. Phải trải qua bao nhiêu rắc rối, cay đắng, mới có thể tôi luyện nàng thành như vậy chứ? Đứa nhỏ này, thật sự đã sống không dễ dàng!

“Nguyên Ca…” Thư Tuyết Ngọc sờ đầu nàng, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống, cuối cùng chỉ nói: “Được, để ngươi xử trí.”

Không biết tại sao, một tiếng gọi này, một động tác sờ đầu này, một tiếng thở dài này, lại khiến lòng Bùi Nguyên Ca dâng lên một cảm giác khác thường, nhưng không nói thành lời. Nàng nhanh chóng gạt bỏ thắc mắc này, chuyên tâm suy nghĩ về cục diện trước mắt. Theo ý nàng đó là, dù sao chuyện đã xảy ra, bây giờ trở về không khác nào cho bọn họ chĩa mũi giáo vào người, không bằng nhường trước một bước, còn mình thì tranh thủ tìm Bùi Chư Thành hồi phủ càng nhanh càng tốt.

Thư Tuyết Ngọc gật đầu, trong lòng hạ quyết tâm, nếu chuyện này cuối cùng khó xử trí tốt, vậy thì để bà chịu trách nhiệm là được.

Luận thông minh mưu tính, Nguyên Ca mạnh hơn bà rất nhiều. Điều duy nhất bà có thể làm, chính là đứng ra che mưa che gió cho Nguyên Ca nếu nó không giải quyết được! Đứa nhỏ này, chỉ thiếu một người giúp nó gánh vác mọi chuyện!

Bởi vậy, khi bọn họ về phủ, đã là lúc hoàng hôn.

Vừa bước vào cửa phủ, quản gia Trương Đức Hải lập tức tới bẩm báo, tổng quản ra phủ mua đồ, đến nay chưa về, Chu phó tổng quản lại cáo ốm, nên giờ đang đứng đầu quản sự. Hắn kể tường tận mọi chuyện một lượt, rồi xoay người khom lưng đứng sang một bên.

Nghe nói viện mất trộm, Bùi Nguyên Dung lập tức chạy về kiểm tra.

Xem ra Chương Vân không kể toàn bộ kế hoạch cho Bùi Nguyên Dung, chắc sợ nàng ta lộ ra sở hở. Đáng tiếc, ngay tư đầu Bùi Nguyên Dung đã phá họng mọi chuyện rồi! Bùi Nguyên Ca mỉm cười, quét mắt nhìn Trương Đức Hải, nói: “Đã biết, đem những người có liên quan tới Tĩnh Nhã đường, ta sẽ tới sau.” Hắn lĩnh mệnh rời đi, Bùi Nguyên Ca đột nhiên gọi lại, trầm mặc một hồi rồi mới nói: “Trương quản gia hình như không được trọng dụng, nếu không bình thường chẳng thấy người đâu, hôm nay lại bị đẩy ra để ngươi đi bẩm báo, phải không?”

Lòng Trương Đức Hải chấn động, miễn cưỡng khống chế được sắc mặt biến hóa.

Năm đó, sau khi Thư Tuyết Ngọc bị cấm túc, Bùi phủ đánh chết một nhóm hạ nhân, lại đuổi một nhóm hạ nhân, xuất hiện chỗ trống rất lớn, Trương Đức Hải chính là từ thôn trang đi lên. Hắn làm việc luôn cần cù nghiêm túc, nhưng quá trung thực, không như quản gia mới tới biết luồn cúi đưa lễ, mà vợ hắn giống như hắn, miệng lưỡi khéo léo. Vì vậy làm mười năm, nhưng vẫn chỉ là quản gia, nhìn những kẻ khác làm việc chẳng vào đâu nhưng dựa vào miệng lưỡi mà liên tục thăng tiến, trong lòng sao có thể không bực tức? Nhưng lời này tuyệt đối không thể nói trước mặt chủ tử, giờ bị hỏi tới, hắn chỉ có thể nói: “Đó là do tiểu nhân ngu dốt.”

Bùi Nguyên Ca đương nhiên biết mình phải làm gì, sờ sờ vòng ngọc ở cổ tay, chậm rãi nói: “Ngu dốt hay không ngu dốt không quan trọng, cái quan trọng đó là xem ngươi có biết nắm bắt cơ hội hay không? Trước mắt có một cơ hội, nếu ngươi có thể nắm chắc lấy, khiến ta vừa lòng, ta sẽ để ngươi thay thế vị trí của Chu phó tổng quản, thế nào?”

Trương Đức Hải lại chấn động, ngẩng mạnh đầu, hai mắt sáng rực ẩn chứa khát vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.