Đế Quân

Chương 15-16

trước
tiếp

Chương 15: Tình huynh đệ. (1)

Vẻ mặt Thần Hiên bỗng nhiên tức giận, nhưng không để cho hắn làm gì, Thần Dạ cũng khẽ kéo hắn lại. Sau khi quét mắt liếc nhìn trên tường thành, hắn cười nói:

– Trường Tôn Phi, ngươi có phần tự đánh giá chính mình cũng quá cao một chút đi?

– Ta là phế vật, ngươi cũng là quần áo lụa là, giữa chúng ta, có khác nhau sao?

Nhìn Trường Tôn Phi, Thần Dạ cười nhạo đáp:

– Ngươi cùng ta, ở trong mắt người khác đều là một loại người ăn không ngồi rồi. Chỗ không giống chính là, ngươi có khả năng tu luyện, ta vô phương tu luyện. Nhưng tư chất tu luyện, ngươi cho rằng ngươi đạt mức rất tốt sao? Cho nên, do có chung cái thứ nhất là hai cá nhân chúng ta đều phải dựa vào được trưởng bối trong nhà mà sống. Nếu đã không có cái này, ngươi cùng ta đều không phải bất cứ thứ gì.

– Ngươi đừng không phục!

Thần Dạ khoát taymà nói tiếp:

– Trường Tôn Phi ngươi năm nay mười chín tuổi, mà cũng mới đạt tu vi Hậu Thiên Lục Trọng,. Với cái tuổi này của ngươi mà mới đạt tới trình tự thế này. Chẳng qua là so với người bình thường thì hơi tốt hơn một chút. Ngươi dựa vào cái gì để diễu võ dương oai ở trong Hoàng Thành đế đô ngọa hổ tàng long này?

– Nếu như không phải lão gia tử Trường Tôn Mạt nhà ngươi có công lao hộ giá, thì chỉ bằng vào những chuyện Trường Tôn Phi ngươi đã làm . Nhặt ra bất cứ một chuyện gì đều đủ để cho Trường Tôn Phi ngươi bị xé thành tám khối, nhưng tại sao ngươi còn chưa chết? Vẫn còn sống hoàn hảo ? Tại sao còn có nhiều người như vậy, thấy ngươi đều phải cúi đầu khom lưng ra vẻ đáng thương?

– Ngươi cho là đây là uy phong của Trường Tôn Phi ngươi tự mình tạo ra sao? Cứt, nếu như Trường Tôn gia ngươi ngày mai biến mất trong Hoàng Thành đế đô, thì chỉ sau một giây, ngươi Trường Tôn Phi sẽ chết không có chỗ chôn!

– Thần Dạ, ngươi càn rỡ!

– Lời này, Trường Tôn Phi ngươi vẫn còn không có tư cách nói!

Thần Dạ tiến lên mãnh liệt, mặc dù không có khí thế cường đại bắt đầu khởi động, nhưng thần sắc lẫm liệt đã tự có một uy phong không thể xâm phạm. Ở trước cái đó, Trường Tôn Phi đã bị trọng thương không khỏi lảo đảo bước chân một hồi, rồi không ngờ đặt mông ngã ngồi ở trên mặt đất.

– Ha ha!

Thấy hắn không chịu nổi như vậy , Thần Dạ lần thứ hai quét mắt lên trên tường thành rồi chợt cất tiếng cười to:

– Người của Trường Tôn gia chỉ đến như vậy. Đại ca, chúng ta trở về đi thôi!

– Đại ca, ca về từ khi nào?

Trên con đường Trường Nhai, hai huynh đệ sóng vai cùng đi trong đám người!

– Vừa mới trở về!

Thần Hiên nhìn Thần Dạ mà nói:

– Vừa mới về đến nhà, liền nghe ngươi đã mất tích suốt thời gian ba ngày. Ta đã biết rõ ngươi đi Bắc Vọng Sơn nên chuẩn bị đi tìm ngươi.

Thì ra đã trôi qua thời gian ba ngày a!

Đang nói ngừng lại một lát, rồi Thần Hiên tiếp tục nói:

– Tiểu Dạ tử, đại ca biết nỗi khổ trong lòng ngươi, nhưng chuyện cũng đã phát sinh, ta và ngươi đều đã vô phương thay đổi, hà tất chấp nhất với quá khứ?

– Những năm gần đây, đại ca mặc dù không ở bên cạnh ngươi, nhưng lại cũng biết, ngươi đã trải qua như thế nào. Tiểu Dạ tử, vì bản thân ngươi, vì người trong nhà, vì thúc phụ và thẩm thẩm, ngươi không thể cứ tiếp tục như vậy. Phải biết rằng, người trong nhà mới là chỗ dựa lớn nhất của ngươi. Nếu không, vì sao ta phải đi tòng quân?

Nghe vậy, vẻ mặt Thần Dạ đột nhiên chấn động. Đại ca đi tòng quân, lại không phải chủ ý của gia gia và các bá phụ, mà là hắn muốn làm một ít chuyện vì mình !

Ngay lập tức , một dòng nước ấm áp trong nháy mắt chảy khắp toàn thân hắn.

Thần gia, bắt đầu từ Thần Trung. Lão có ba con trai, con trưởng Thần Thuận có được mọi thứ chân truyền của Thần Trung. Bất kể là binh pháp thao lược, hay phong cách hành sự. Chỉ so với Thần Trung thì vẫn còn hơi có vẻ kém một phân không đủ, nên nghiễm nhiên đã là kế tiếp Thần Trung!

Thần Thuận hàng năm lãnh binh ở bên ngoài, tiếp nhận cái uy của Thần Trung làm kinh động sợ hãi mấy quốc gia chung quanh, không dám xâm chiếm Đại Hoa hoàng triều một chút ít nào!

Con thứ Thần Lệ, mặc dù chưa từng lãnh binh tác chiến, nhưng cũng là thiên văn địa lý không gì không biết, nắm bắt lòng người thì càng giống như nhìn thấy mọi thứ trong lòng người. Thủ đoạn như vậy, càng làm cho kẻ địch nghe tin đã sợ mất mật.

Thậm chí còn có người lan truyền. Nếu như không phải Thần Lệ sợ đoạt danh tiếng của đại ca Thần Thuận, thì tiếp theo Thần Trung , đệ nhất tướng soái Đại Hoa đương thời phi Thần Lệ không xong!

Con trai nhỏ nhất của Thần Trung là phụ thân Thần Sư của Thần Dạ . . . .

Thần gia đời thứ ba, tính từ Thần Hiên của con trưởng Thần Thuận cho đến Thần Dạ, tổng cộng nam nữ là đếm bằng cả hai tay rồi. Nên được cho đã là cảnh tượng cành lá xum xuê.

Mà không chỉ có đời thứ hai Thần gia thì mọi người ưu tú. Thần gia đời thứ ba, ngoại trừ Thần Dạ vẫn còn nhỏ tuổi, các anh chị còn lại đều có danh tiếng cực kỳ tốt ở trong thành đế đô lớn như thế .

Hoặc văn hoặc võ, trong giới trẻ tuổi nhà quyền thế tại hoàng triều đế đô đều là cầm cờ đi trước. Điều đó khiến cho mọi người kêu lên, Thần gia có hậu, Thần gia vẫn còn có thể tiếp tục vinh hoa phú quý mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm!

Nhưng đúng là vì Thần gia có hậu, mới khiến cho đương kim hoàng đế càng kiêng kỵ hơn!

Uy danh của cá nhân Thần Trung , nhìn khắp cả Đại Hoa hoàng triều, thậm chí mấy quốc gia chung quanh đều không người có thể sánh bằng . . . . Đại Hoa Hoàng tộc kiêng kỵ, là ứng vào lí này. Tuy nhiên, cũng vẻn vẹn là kiêng kỵ thôi, nếu như Thần gia không có hậu, Thần Trung không có khả năng trường sanh bất tử!

Nhưng Thần gia suốt hai ba đời, mọi người đều là hạng người ưu tú, bất kể là một ai trong Thần gia cầm lái chiếc thuyền lớn này, thì đều là có thể làm cho con thuyền này chạy được vững vàng trong biển khơi cuộn sóng ngập trời.

Thần gia đạt tới tình trạng như thế, đủ để cho đương kim Hoàng tộc khủng hoảng bất an. Nhưng càng khiến cho bọn hắn hơi bị chấn sợ chính là, ba huynh đệ Thần gia đời thứ hai tất nhiên không cần nhiều lời mà đi theo Thần Trung. Quanh năm chinh chiến, tình nghĩa huynh đệ, người ngoài quấy nhiễu không được.

Những huynh đệ tỷ muội ba đời Thần gia này, lại cũng rất ít xuất hiện tình huống giữa các huynh đệ tỷ muội vì thu được càng nhiều tài nguyên mà tranh quyền đoạt lợi với nhau.

Tình huống như thế tuy có, nhưng người ngoài tuyệt đối không nhìn thấy, cho nên liền vô phương biết.

Thần Trung nhìn xa trông rộng. Lão biết thế gia đệ tử đều sẽ xuất hiện cùng tình huống như thế. Bởi vậy, sau khi yên ổn tại hoàng triều thì lão liền lập ra một nghiêm lệnh.

=======

Chương 16: Tình huynh đệ. (2)

Con cháu hậu bối Thần gia có khả năng cạnh tranh lẫn nhau. Chỉ cần ngươi cảm giác được thực lực của chính mình cũng đủ, vậy rất có thể tranh đoạt địa vị cho rằng nên thuộc về ngươi. Nhưng có một điểm mấu chốt, tuyệt đối không thể gà nhà bôi mặt đá nhau. Nếu không, cho dù là ai, lập tức loại bỏ ra khỏi Thần gia!

Thần Trung không đảm bảo được Thần gia có khả năng thiên thu muôn đời. Nhưng vào lúc lão còn sống , lại có khả năng tránh để xảy ra việc huynh đệ tương tàn!

Một Thần gia đoàn kết, ngoài ra mỗi người trong gia tộc đều là cực kỳ ưu tú. Điều này khiến cho đương kim Hoàng tộc, đặc biệt là đương kim hoàng đế, có thể nào không lo lắng, có thể nào không suy tư!

Nếu không phải như thế, hoàng đế căn bản không cần quá mức kiêng kỵ cùng Thần gia. Càng không hề cần phải, còn không có đợi được đến lúc Thần Trung mất mà đã mưu đồ bí mật đối phó Thần gia .

Đại ca Thần Hiên, thân là người đứng đầu đời thứ ba, đối với tất cả các huynh đệ tỷ muội, cực kỳ chiếu cố yêu thích, mà. . . . Nhất là đối với Thần Dạ! Nhưng hắn rõ ràng còn nhớ, đúng là đại ca khắp nơi đều xông lên trước để bảo vệ các huynh đệ tỷ muội, và trong trí nhớ về lần bi kịch kia của Thần gia, kết cục của đại ca cũng là bi thảm nhất!

Cũng may, hiện nay đã có một lần làm lại, tuyệt không thể để cho đại ca ôm hận ra đi!

Thần Dạ càng biết rõ hơn, bởi vì chính mình cũng đã thay đổi, nên quỹ tích ngày xưa cũng đã xảy ra thay đổi. Tối thiểu, kiếp trước hắn không có nhận được tiểu đao, cho nên vào lúc này cũng không có nhập môn Giao Long Thể. Cho nên, vào lúc này cũng không đi đến Bắc Vọng Sơn, cũng sẽ không có chuyện khi trở về thì gặp Trường Tôn Phi, đại ca lại càng sẽ không xuất hiện ở chỗ này, tiến tới nói chuyện một hồi cùng chính mình như vậy .

Cái này, chỉ là sự bắt đầu, sau này chính mình sẽ còn thay đổi càng ngày càng nhiều!

– Tiểu Dạ tử, thật xin lỗi, vốn không nên nhắc tới chuyện thương tâm của ngươi. Nhưng đại ca thật sự không muốn nhìn thấy ngươi tinh thần sa sút, tự mình chán nản. Lại càng không muốn ngươi mang theo tiếc nuối một đời mà cuối cùng rời khỏi thế giới này!

– Đại ca, đệ đã hiểu. Ca yên tâm, sau này đệ sẽ không như vậy .

Thần Dạ nặng nề nói, kiếp trước hắn không hiểu, hiện tại đều đã hiểu. Trước kia hắn không quý báu coi trọng, từ nay về sau sẽ quý báu gấp bội!

Thần Hiên gật đầu, vui mừng cười nói:

– Ta đã biết rõ, người Thần gia chúng ta cũng sẽ không chịu làm người nhu nhược. Cứ nhìn biểu hiện vừa rồi của ngươi là ta đã biết được, ngươi thay đổi, không còn là ngươi trong vài năm vừa rồi nữa.

– Được rồi, không nói những chuyện không vui này. Ngươi chỉ để ý nhớ kỹ, cho dù tương lai có chuyện gì xảy ra, thì đại ca ta đều sẽ kiên định đứng ở bên cạnh ngươi, để che gió che mưa!

Thần Hiên nặng nề vỗ vỗ vào vai Thần Dạ, vừa nói như vậy.

– Cám ơn đại ca!

– Giữa huynh đệ với nhau, nói cám ơn cái gì . Mau đi nhanh,người ở trong nhà cũng có chút sốt ruột .

….

Ở phía bắc Đế đô Hoàng Thành, tại vùng đất phồn hoa có một tòa trang viên rộng lớn cao vút. Ở trên đại môn trang viên có gắn một tấm biển lớn, ở trên biển có viết ba chữ to, mạ vàng lấp lánh, rạng rỡ sáng ngời – Tể Tướng phủ!

Trong phủ đệ, tại vị trí cao nhất trong phòng khách to lớn mà tinh xảo có một ông lão mặc Hoa phục đang ngồi thẳng!

Ông lão này, hình thể có hơi mập ra, mặt mày hồng hào. Nhưng có lẽ hàng năm thân ngồi trên địa vị cao, thần sắc khỏe mạnh dồi dào cho nên không có cảm giác tuổi già sức yếu chút nào . Ngoài ra lúc nào cũng cười dài làm cho người mới gặp gỡ rất dễ dàng sinh ra thiện cảm trong lòng. Chỉ có điều là, trong ánh mắt của ông lão thỉnh thoảng xẹt qua một tia âm u lạnh lẽo làm cho người ta cũng hiểu lão cũng không phải dễ gần như ở bề ngoài vậy.

Đúng là đương triều Tể Tướng, Trường Tôn Mạt!

– Thần Dạ kia, thật sự là nói như vậy?

– Vâng, Tướng Gia!

Một người nam nhân trung niên dũng mãnh ở đối diện Trường Tôn Mạt vội vàng cung kính đáp.

– Trẻ con, lại cũng dám nói bừa đối với Trường Tôn gia ta, quả thực càn rỡ!

Thần Dạ hôm nay nói mấy câu cuối cùng đối với Trường Tôn Phi, hẳn là làm cho Trường Tôn Mạt rất tức giận. Nhưng từ trên vẻ mặt của Trường Tôn Mạt, lại không nhìn ra nửa phần dáng vẻ tức giận.

Trường Tôn Mạt thở ra một hơi thật dài, nụ cười chế nhạo trong mắt có vẻ càng đậm đặc hơn:

– Trong vài năm nay, chúng ta tựa hồ xem nhẹ tên nhãi ranh này.

– Đúng vậy, Tướng Gia!”

– Ừ, nói như thế nào?

Lúc này, ánh mắt của Trường Tôn Mạt đã có biến hóa rất nhỏ.

Nam nhân trung niên vội nói:

– Tướng Gia, vào lúc Thần Dạ nói ra mấy câu càn rỡ kia, ánh mắt của hắn đều nửa cố tình nửa vô ý đảo qua chỗ thuộc hạ núp. Phảng phất hắn đã phát hiện ra thuộc hạ. . . .

– Điều đó không có khả năng!

Trường Tôn Mạt giang hai tay đang bắt vào nhau mà nói:

– Mấy năm trước, căn cơ tu luyện của Thần Dạ , chứng thật là đã bị phá. Điểm này, cho dù Thần Trung lão nhi kia muốn giấu diếm, muốn giở trò thì cũng không làm được. Mà mấy năm qua, mặc dù chúng ta không hề đưa tiểu tử kia vào phạm vi giám thị. Nhưng mà nếu quả hắn đã xảy ra biến hóa thì vẫn sẽ không thể không bị chúng ta biết. Chỉ có thể nói, tiểu tử này có tính tình thay đổi, còn mặt khác vẫn không đủ để phải lo lắng.

– Trường Tôn Phi, thật sự không nên thân, không ngờ bị Thần Dạ dọa cho khiếp sợ. . . .

– Gia gia, lời của người không phải không có lý. Nhưng mà, người đã xem nhẹ một việc. Có lẽ, không phải là người xem nhẹ , mà là người cũng không móc nối các chuyện đã xảy ra với nhau.

Đột nhiên, một đạo âm thanh dịu ngọt như rượu, hơi nhẹ nhàng vọng vào từ bên ngoài phòng khách.

– Ha hả, ngươi thử nói xem.

Trong đôi mắt Trường Tôn Mạt vẫn là nụ cười vui vẻ như trước. Nhưng chỉ có người quen thuộc lão mới có thể nhìn ra, sự vui vẻ hiện tại mới là lão phát ra từ nội tâm.

Âm thanh ngọt ngào liền tiếp tục nói:

– Gia gia, buổi tối ba ngày trước, Thần gia đột nhiên hành động quy mô. Chẳng những là thám tử của Trường Tôn gia chúng ta, mà các thám tử của mấy nhà khác, tất cả đều bị Thần gia giết chết. Ngay cả là người của hoàng thất đều bị đưa đi ra ngoài, yêu cầu bất động nhưng rồi vẫn chết. . . .

– Với sự khôn khéo của lão Vương Gia, thì lão đã sớm biết rõ có người đang giám thị Thần gia. Nhưng tại sao không động thủ sớm hơn , không động thủ muộn hơn, ngược lại là vào đúng lúc này? Nguyên nhân, có lẽ người ngoài sẽ không biết, nhưng gia gia thử nghĩ Thần Dạ, đột nhiên trong lúc đó lại hình như có sự thay đổi nào đó mà không cảm thấy kỳ quái sao? Chẳng lẽ ở trong đó liền thật sự không có gì đáng giá hoài nghi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.