Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 360

trước
tiếp

Chương 360:

 

Trên mặt Bùi Khởi Đường lộ ra nụ cười, giống như ánh sáng mặt trời giữa mùa hạ xuyên thấu qua chấn song, sáng chói như vậy, ánh mắt khẽ rũ xuống, lông mi giống như hai cây quạt nhỏ, tạo thành độ cong xinh đẹp toả sáng trên mặt.

 

Lang Hoa có chút kỳ quái, sao đột nhiên tên này lại cao hứng như vậy, cũng không biết trong đầu hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Nàng đang muốn tìm hiểu sâu hơn, nụ cười của Bùi Khởi Đường lại một lần nữa biến mất, sắc mặt trở nên thâm trầm, “Nếu là như vậy, trong cung không biết lúc nào sẽ có nguy hiểm, nàng đừng đi nữa thì hơn.”

 

“Như vậy sao được,” Lang Hoa nói, “Ta đã hứa với Trưởng Công chúa, giúp người thu xếp cung nhân, xử lý công việc trong cung.”

 

Mượn cái danh Trưởng Công chúa tín nhiệm nàng này, nàng có thể đi lại trong hoàng cung Tây Hạ.

 

“Những thứ áo quần và đồ trang sức Trưởng Công chúa đưa tới kia, có lẽ là cảm thấy lối ăn mặc này của ta ở trong cung quá nổi bật, có thể sẽ khiến cho cung nhân không ưa, ngày mai ta sẽ thay những y phục này…”

 

Nghĩ đến Lang Hoa sẽ mặc y phục Tây Hạ, tiến vào cung đình Tây Hạ…

 

Trong lòng Bùi Khởi Đường hết sức không thoải mái: “Ta thấy chuyện này cũng không cần gấp, mặc dù Đông Bình là Trưởng Công chúa Đại Tề, nhưng bà ta cũng là Thái hậu của Tây Hạ, ta cảm thấy nàng vẫn không nên thân cận với bà ta thì hơn.”

 

Lang Hoa nói: “Đông Bình Trưởng Công chúa rất tốt với ta.”

 

“Cũng chính vì bà ta đối tốt với nàng,” Bùi Khởi Đường ngước mắt lên, “Lỡ bà ta giữ nàng lại Tây Hạ thì làm thế nào? Còn có tên Lý Mặc đó, cũng không thể không đề phòng.”

 

Giờ Lang Hoa mới hiểu Bùi Khởi Đường đang nói gì: “Ngươi là sợ Đông Bình Trưởng Công chúa chọn ta để hòa thân?”

 

Cố Thế Hoành đặt văn thư Tây Hạ trong tay xuống, lúc này mới xen vào, “Cố gia chúng ta là hương thân, với thân phận của Lang Hoa cũng sẽ không thể nào làm Công chúa hòa thân được.”

 

“Cái đó cũng chưa chắc,” Trong lòng Bùi Khởi Đường rất lo lắng, “Đông Bình Trưởng Công chúa cũng không phải là người tuân theo quy củ, hơn nữa hôm qua lúc nàng từ trong cung đi ra, Lý Mặc đó luôn nhìn chằm chằm vào nàng.”

 

Sao nàng lại không biết còn có chuyện này, làm sao Bùi Khởi Đường phát hiện ra? Chẳng lẽ mỗi lần nàng ra vào cung đình, hắn đều ở một bên theo dõi.

 

Bùi Khởi Đường nói: “Ta là sợ nàng không an toàn, nàng vào trong cung lại không thể để Ngô Đồng đi theo bên cạnh, chúng ta chờ ở bên ngoài, có chuyện gì cũng có thể kịp thời ứng phó.”

 

Cố Thế Hoành suy nghĩ một chút: “Như thế cũng tốt, bên ngoài có Bùi Tướng quân, ta cũng có thể yên tâm một chút.”

 

Mỗi ngày, lúc phụ thân đưa nàng lên xe ngựa, trong mắt đều tràn đầy lo âu.

 

Lang Hoa nhìn về phía Bùi Khởi Đường, “Ngày mai ta vẫn vào cung như bình thường, nếu như có chuyện ta sẽ để cho Tiêu ma ma đi ra đưa tin tức.” Có Bùi Khởi Đường ở bên ngoài, trong lòng nàng quả thật sẽ yên tâm hơn rất nhiều.

 

Nói xong, Cố Thế Hoành đứng lên tiễn Bùi Khởi Đường ra ngoài.

 

Buổi tối, Lang Hoa đang xem văn thư, bên ngoài liền truyền tới tiếng của Ngô Đồng, “Đại tiểu thư, công tử kêu ta đưa cho người một món đồ.”

 

Lang Hoa nhìn về phía Tiêu ma ma, Tiêu ma ma mở cửa, Ngô Đồng giống như một tờ giấy bay vào, đưa cái hộp tới trước mặt Lang Hoa.

 

Lang Hoa liếc mắt nhìn Ngô Đồng.

 

Bộ dạng Ngô Đồng vội vã, giống như rất sợ nàng đổi ý, đuổi hắn ra ngoài, không đợi Lang Hoa nói chuyện, lập tức mở hộp ra.

 

Lang Hoa lập tức dở khóc dở cười, cúi đầu xuống nhìn, trong hộp đặt một cái ống nhỏ màu đen.

 

“Đây là cái gì?”

 

Hỏi đến cái này, Ngô Đồng dương dương đắc ý, “Đây là ám tiễn, công tử chúng ta tìm hai người làm ra, buộc vào trên ống tay áo, bên trong có mười hai mũi tên ngắn.”

 

Ngô Đồng nói rồi lấy mấy cái ám tiễn ra: “Trong này có hai cánh bướm, nhẹ nhàng đẩy phía sau một cái… là có thể bắn ám tiễn ra ngoài, dễ dùng hơn tên hoa mai.”

 

“Thật đúng là càng ngày càng đần,” Tiếng của Bùi Khởi Đường từ trong sân truyền tới: “Ai dạy ngươi như thế hả, ta biết ngay chuyện gì ngươi cũng làm không tốt mà.”

 

Ngô Đồng cúi đầu, mặt đầy vẻ ấm ức: “Ta nói có gì sai đâu, Đại tiểu thư hiểu hết rồi.”

 

Giọng Bùi Khởi Đường trầm xuống, “Lang Hoa, nàng đừng động vội, ta dạy nàng.”

 

Ám tiễn này nhìn rất tinh xảo, buộc vào trong ống tay áo sẽ không bị người khác phát hiện, mang một vũ khí tùy thân như vậy, tình huống khẩn cấp quả thật có thể phải dùng tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.