Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 343

trước
tiếp

Chương 343:

 

Sức lực của nàng yếu như vậy, căn bản không đả thương được hắn, nhưng kỳ quái là hắn lại cảm thấy rất đau.

 

Nhất là lúc nàng nói: Có nên lại gả cho Lục Anh hay không.

 

Vì sao lại là lại gả chứ?

 

Bùi Khởi Đường thúc ngựa tiến lên phía trước, nàng vốn là vô tình nói ra sự thật, nhưng cũng không giải thích, là để cho hắn biết khó mà lui, hay là… còn có nguyên nhân khác.

 

Bùi Khởi Đường dẫn người đi tuần doanh trại trở về, lập tức chui vào quân trướng.

 

“Công tử, cởi áo giáp xuống đi!” Bùi Tiền tiến lên phía trước nói.

 

Bùi Khởi Đường lắc lắc đầu, “Chinh chiến bên ngoài, người không tháo giáp, ngựa không rời yên.” Đây là quy củ, nhất là bọn họ đang ở Tây Hạ.

 

Bùi Khởi Đường rửa mặt, nhìn về phía Bùi Tiền, “Tìm được người chưa?”

 

Bùi Tiền lắc lắc đầu, “Vẫn chưa, chúng ta đã nghe ngóng rồi, cũng để cho người đi theo tướng sĩ Tây Hạ nói chuyện phiếm, nhưng… vẫn chưa có thu hoạch gì, hình như không có ai biết một người tên là Ngô Kỳ.”

 

Trước khi chết, phụ vương truyền tin lại, kêu bọn họ tìm một người Tây Hạ tên là Ngô Kỳ.

 

Ngô Kỳ này thế nào cũng biết được chuyện năm đó.

 

Bùi Tiền nói: “Những năm này chúng ta điều tra cẩn thận cũng không có tin tức gì, có lẽ người kia căn bản không phải tên là Ngô Kỳ”

 

Cái này hắn sớm đã nghĩ đến, chỉ tiếc bọn họ biết quá ít, ngược lại bởi vì câu này của Phụ vương khiến cho bản thân khoanh tay bó gối, lúc Phụ vương xảy ra chuyện, Tây Hạ vẫn là thời của Bình Chiêu Hoàng đế, trải qua một lần biến đổi hoàng quyền, rất nhiều người và chuyện đều đã thay đổi theo, muốn tìm người cũng chỉ càng thêm gian nan.

 

“Không thì, nói với Cố gia xem,” Bùi Tiền mím mím môi, “Dẫu sao Cố gia cũng có tai mắt ở Tây Hạ.”

 

Bùi Khởi Đường nói: “Chúng ta vẫn nên tự đi tra thì hơn.” Bọn họ còn chưa tra ra cái gì, làm sao có thể liên luỵ đến Cố gia, không ai biết đây là tin tức hay là mồi câu, chờ người đi cắn câu.

 

Bùi Tiền vặn đèn nhỏ lại, “Không còn sớm nữa, công tử nghỉ ngơi sớm đi, nói không chừng gặp được Đông Bình Trưởng Công chúa rồi, tất cả sẽ sáng tỏ.”

 

Bùi Khởi Đường nằm ở trên giường, nhìn quân trướng, trước mắt hiện lên vẻ mặt do dự của Lang Hoa.

 

“Tiểu tử thối, không ngủ được hả?” Tiếng của Phùng sư thúc truyền tới, “Có phải nha đầu Cố gia không chịu gả cho ngươi không? Theo ta thấy không bằng thôi đi, lần này sau khi ngươi hồi kinh, muốn kiểu nữ nhân gì chẳng có, tùy tiện cho ngươi chọn.”

 

Phùng sư thúc bưng nước lên uống, nói xong nháy mắt một cái, “Có điều, muốn chọn người có thể đi theo ngươi tới chiến trường, có thể quản thúc nhiều người như vậy, lại tính rõ ràng sổ sách, còn biết phối hợp mưu tính với ngươi, ta thấy… không có rồi.”

 

“Có điều thành thân ấy mà, cũng không cần phải tìm người tốt nhất, trước nạp một hiền thê, lại thêm mấy người xinh đẹp, có sở trường cầm kỳ thư họa cũng không tệ.” Phùng sư thúc nói rồi nháy nháy mắt, “Ta thấy, đưa mấy nữ nhân người Hồ về kinh đi, nuôi ở bên ngoài không có việc gì cũng có thể giải khuây, ta bây giờ tuổi tác cũng không nhỏ, trước khi thành thân mang mấy đại nha hoàn ở bên cạnh, cũng là chuyện bình thường, tránh cho tương lai lúc thành thân lại tay chân luống cuống.”

 

Phùng sư thúc nói tới chỗ này, tằng hắng một cái.

 

Bùi Khởi Đường không mở mắt ra, “Nếu sư phụ thích, thì mang mấy nữ nhân người Hồ về kinh đi, ta cho người chọn một gian nhà sắp xếp cho các nàng, thế nào hả?”

 

Mắt Phùng sư thúc sáng lên, “Vậy, đương nhiên không thể tốt hơn rồi… ”

 

“Muộn rồi,” Bùi Khởi Đường xoay người, “Ta đã để cho người đưa các nàng về quê quán rồi.”

 

Mặt Phùng sư thúc lập tức xụ xuống.

 

“Nếu không, ta tìm một sư mẫu cho sư phụ, hai người vui vẻ sống qua ngày tháng… được không?”

 

Phùng sư thúc cười hì hì lắc lư đầu, “Ta là khuyên nhủ ngươi… cũng không phải bắt ngươi… lại nói… cái này có gì không tốt chứ, lẽ thường của con người ấy mà… không nên thế này… chẳng qua chỉ giống như một người đánh rắm thôi, biết rõ là thối, cũng không nhịn được hít hai cái, ngửi thử mùi.”

 

Phùng sư thúc nói xong nhìn Bùi Khởi Đường, Bùi Khởi Đường dường như đang ngủ vậy, ông ta đang chuẩn bị vỗ tay.

 

Tiếng của Bùi Khởi Đường truyền tới, “Trong quân doanh không thể có loại nữ tử đó, quân pháp có mười bảy điều cấm, năm mươi bốn điều chém, cho dù là sư phụ của ta cũng không thể nhân nhượng.”

 

Phùng sư thúc làm ra vẻ đau lòng ôm đầu, “Ngươi là đồ lang sói, còn không phải là vì sư phụ muốn tốt cho ngươi sao, huyết mạch duy nhất của Khánh vương đều dựa vào ngươi khai chi tán diệp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.