Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Chương 29-30

trước
tiếp

Chương 29: Vết thương chuyển xấu 2

Đãi ngộ này, trong nháy mắt thật đúng là long trời lở đất, trước kia Thập Thất cũng được gọi là tế nương (tựa tựa như bà vú í), nơi này ngoài công việc ra hai người bọn họ đều tự mình lo hết, bây giờ thay đổi như thế, sợ là địa vị của Thập Thất cũng theo người chủ tử như nàng mà thăng cấp lên rồi.

Nghĩ tới đây, Nguyệt Trì Lạc khẽ mỉm cười, trên gương mặt phúng phính mơ hồi nở rộ ra lúm đồng tiền.

“Người còn có lòng dạ cười ư, thật không biết đầu óc của người được làm bằng cái gì nữa.” Âm thầm vặn vặn cánh tay, sắc mặt tái nhợt của Thập Thất khi nhìn thấy dáng vẻ Nguyệt Trì Lạc tươi cười thì ít nhiều đã có phần bình tĩnh lại.

Nguyệt Trì Lạc chỉ nhàn nhạt cười, nụ cười yếu ớt này rất hợp với sắc mặt tái nhợt, không biết làm sao để giải thích có lẽ chỉ có bản thân nàng biết, nàng lúc này thật đúng là rất vô cùng bất đắc dĩ, không giải thích được vẻ u sầu của mình.

Bi thương của đời người thật đúng là nói không nên lời, đã khoa trương lại còn giả tạo, vì sao Nguyệt Trì Lạc nàng lại bất hạnh như vậy chứ! o(╯□╰)o

Náo loạn đến vậy, rất nhanh, đại nương Nguyệt gia cùng Nguyệt phụ lo lắng dẫn theo đại phu tới, Nguyệt Trì Lạc ngồi dựa vào trên thành giường, vừa hơi chuyển đầu, nhìn thấy chính là ba người hùng hùng hổ hổ vội vàng đi về hướng bên này, thần sắc trên mặt thì vô cùng nôn nóng.

Thập Thất luống cuống đứng ở bên cạnh nàng, tay nàng đang vuốt ngực, phủ trên áo là một mảnh đỏ hồng diễm tuyệt như hoa anh túc, giống như Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên đường Hoàng Tuyền, màu đỏ như lửa, còn giống như ngọn lửa đang bốc cháy, thê lương mà lại tịch mịch.

“Lạc nhi! Mau nằm xuống, để đại phu xem kỹ càng cho con một chút.” Nguyệt phụ vội vàng lo lắng, mồ hôi trên trán rịn ra như tắm, Trịnh thị cũng theo sát ở phía sau, tay còn lôi kéo một lão giả đại khái trên dưới 50 lưng mang hòm thuốc chạy đến.

Nguyệt Trì Lạc mím môi cười yếu ớt, nàng dựa lưng vào cột giường, vươn tay kéo lên ống tay áo cho lão giả bắt mạch, cặp lông mi hệt như bướm lượn chậm rãi rũ xuống, che đậy đôi con ngươi trầm tĩnh như mặt nước phẳng lặng không dậy nổi một tia gợn sóng.

Lão giả bắt mạch xong, có chút hơi trầm ngâm nói: “Miệng vết thương ảnh hưởng đến tim, Nhị tiểu thư căn bản không có gì đáng ngại, chỉ vì vận động quá mạnh nên mới bị chuyển biến xấu. Để lão phu kê hai phương thuốc, cộng thêm Nhị tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, nhớ kỹ, vạn lần không được tùy tiện làm việc, ngộ nhỡ miệng vết thương chuyển biến xấu nữa, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt cho tim.”

Dứt lời, viết xuống hai phương thuốc trên giấy Tuyên Thành đưa cho Nguyệt phụ.

 

Chương 30: Đông Phương Tuyết cảnh cáo 1

Nguyệt phụ nghe xong, hai mắt chợt đen lại, nhận lấy phương thuốc, thần sắc trách cứ cùng yêu thương song song bắn về phía Nguyệt Trì Lạc, người ở phía sau lại hạ xuống hàng mi, đối với thần sắc này cũng không nói một lời.

Lão giả sửa lại hòm thuốc nhỏ, để lại vải trắng cùng bột thuốc băng bó vết thương, từ tốn mà cười nói: “Nhị tiểu thư thật đúng là có tích phúc, Nguyệt lão gia cùng Nguyệt phu nhân vừa nghe thương thế của người chuyển xấu, cả người đều lo lắng không yên.”

Trong khoảnh khắc tràn ngập lúng túng, bầu không khí nháy mắt nổi lên đủ loại biến hóa.

Môi hơi nhếch lên, còn nhàn nhạt mỉm cười châm biếm, rồi lại che giấu trong thoáng chốc.

Thập Thất vươn hai tay nhận lấy, Nguyệt phụ thu lại tia xấu hổ xoay mình tiễn người đi ra.

“Ngươi đứa nhỏ này, tại sao thân thể của mình cũng không biết quý trọng, những năm qua mặc dù chúng ta chưa từng ưu đãi ngươi, nhưng cũng không hề để ngươi thiếu hụt. Ở Nguyệt gia này có ăn có ở, ngươi còn điều gì không hài lòng, sao lại còn oán hận chúng ta.” Trình thị thở dài nói, nói xong lời đó cũng không nhìn Nguyệt Trì Lạc thêm một cái, xoay người rời khỏi Tiền viện.

Nhìn Trình thị đi xa, Thập Thất run run hai làn môi, nhỏ giọng la ầm lên: “Những năm gần đây bọn họ đối với người không dòm ngó tới, đối với Đại tiểu thư thì yêu thương có thừa, bây giờ còn có mặt mũi nào nói với người những lời đó. . . . . .”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Thập Thất càng phát nhỏ, nói ra việc này dù sao cũng là chuyện của chủ tử, nàng ít nhiều cũng có phần nhát gan.

Nguyệt Trì Lạc ngước mắt, hai con ngươi óng ánh tựa như sao sáng liếc nhìn nàng một cái: “Bớt nói nhảm, mau băng bó cho ta.”

“Bọn họ đối với người như vậy, chẳng lẽ người thật một chút cũng không để ý sao?” Thập Thất vừa băng bó cho nàng, cái miệng nhỏ nhắn cũng không ngừng lải nhải.

“Để ý.” Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, đôi môi hơi tái nhợt nhếch lên: “Ta để ý, để ý bọn họ đối với ta thật quá tốt.”

Bọn họ nếu cứ tiếp tục đối với nàng không dòm ngó tới, nàng sẽ rất cảm tạ bọn họ, nhưng tình huống bây giờ, nàng thật rất để ý.

“Người đúng là bị điên rồi.” Thập Thất mắng nàng một hơi, tay cầm lấy vải trắng thận trọng mở ra một bên xiêm y của nàng, miệng vết thương nơi lồng ngực bị một kiếm đâm xuống bởi vì máu tươi nhiễm đỏ nên có vẻ hơi chút dữ tợn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.