Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Chương 15-16

trước
tiếp

Chương 15: Nụ cười khuynh đảo thiên hạ

Đông Phương Tuyết mấp máy đôi môi mỏng nhợt nhạt, không thèm liếc mắt nhìn đến Nguyệt Trì Lạc xoay người bước ra ngoài sân nhỏ, bộ y phục trắng tinh bị gió thổi tung bay, có cảm giác phiêu dật phóng khoáng.

“Vẽ cũng không tệ, rất sinh động.”

Cuộn tranh đặt vào trong tay Nguyệt Trì Lạc, Huyền Chi Thất nhay nháy mắt phượng, ánh mắt bình thản dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mỉm y hệt như trẻ con của nàng.

Nguyệt Trì Lạc cuộn tròn lại bức họa nắm ở trong tay, vành tai hơi ửng hồng nàng nhìn hắn, tròng mắt đen tròn xoe xoay xoay tựa như quả bồ đào*, dáng vẻ như vô hại hỏi: “Thật sao? Vậy ngươi có thích không?” (*quả nho)

Nói xong, nàng vẫn không nhúc nhích mà chỉ nhìn hắn, thần sắc giữa đôi mắt trong suốt như nguồn suối không bị vẩn đục, không chứa một tia tạp chất.

Mắt phượng hẹp dài của Huyền Chi Thất nheo nhẹ một cái gợi lên độ cong nhìn nàng, dường như nàng nói thích đây chỉ đơn thuần là loại thích của tiểu hài tử, điều này khiến cho hắn có chút kinh ngạc.

“Rất thích.” Cuối cùng, hắn không tự chủ phun ra hai chữ, nụ cười trên mặt như ánh trăng mông lung.

Không nói thêm gì nữa, hắn tự nhiên dắt tay nàng, dẫn nàng đi tới hướng ngoài sân, bỏ lại Thập Thất vẫn còn quỳ gối ở tại chỗ.

Sắc trời sáng rực, gió nhẹ thoang thoảng, ngoài cửa lớn Nguyệt gia một đôi xe ngựa sử dụng màu xanh dương đậm lộng lẫy dừng lại ở ngay cửa chính.

Nguyệt Trì Lạc nhìn Đông Phương Tuyết đứng bên cạnh xe ngựa, bờ lưng cao thẳng đưa về phía bọn họ, nhíu nhíu mày, nàng cho rằng xảy ra tình huống như thế nếu là hắn thì đã sớm đi từ lâu rồi chứ không có khả năng đứng ở chỗ này đợi.

Giữa lông mày thoáng qua một tia không kiên nhẫn, rồi lại nhanh chóng biến mất không thấy.

Nghe được tiếng động, Đông Phương Tuyết quay đầu lại, mái tóc đen như mực cùng tuấn nhan so với hoa đào còn xinh đẹp hơn bội phần. Hắn ngoái đầu lại nhàn nhạt cười một tiếng, sắc màu cả vùng trời đất đều biến mất hết, chỉ còn lại duy nhất nụ cười của hắn cùng nốt Chu Sa diễm tuyệt giữa trán.

Quay đầu mỉm cười cả trăm vẻ đẹp, nụ cười đó với Nguyệt Trì Lạc mà nói, nàng rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là cười khuynh quốc, cái gì gọi là cười khuynh đảo thiên hạ trong lời nói của người xưa.

Ánh mắt lướt qua Huyền Chi Thất cùng Nguyệt Trì Lạc đang dắt tay nhau, Đông Phương Tuyết xoay người nhảy lên xe ngựa.

Xe ngựa rất lớn, ba người ngồi ở bên trong vẫn còn dư rất nhiều chỗ, đệm lót ở dưới chính là tơ lụa thượng hạng, ở giữa được đặt một cái bàn dài tinh xảo, trên mặt bàn được bày biện rất nhiều bánh ngọt và hoa quả.

Nguyệt Trì Lạc còn đang ngẩn ngơ đắm chìm trong tiếng cười, khi nhìn đến bánh ngọt ở trên bàn thì hai tròng mắt ngây ngô tràn ra ngàn vạn sắc màu lung linh.

 

Chương 16: Ngươi ăn không

Thuận tay cầm lên một khối bỏ vào trong miệng, nàng đưa khay bánh qua cho Huyền Chi Thất, vừa nhai bánh ngọt mập mờ không rõ hỏi: “Mùi vị rất ngon, ngươi ăn không?”

Trên ngón tay nổi rõ khớp xương đang mở ra cây quạt giấy màu trắng nhạt, Huyền Chi Thất tùy ý cười cười, tiện tay cầm lên một miếng bỏ vào trong miệng, hàng mi tuấn lãng hơi giản rộng ra.

Nguyệt Trì Lạc nở nụ cười, nàng lại chuyển cái khay đến cho Đông Phương Tuyết ở đầu bên kia, dùng ánh mắt tỏ ý rồi chỉ cười mỉm chi nhìn hắn, cũng không có động tác thứ hai.

Nguyệt Trì Lạc còn dùng tay kéo kéo ống tay áo của hắn, sau đó chỉ chỉ bánh ngọt trong tay. Hào quang sáng rực giữa đôi mắt tỏa chiếu lên cả người làm tăng thêm vài phần linh động.

Đông Phương Tuyết cười nhạt một tiếng, nói: “Nhiêu đây đủ không? Nếu không thì Bổn vương sẽ sai người mang đến thêm cho ngươi?”

Đôi mắt hắn dừng ở trên tay cầm bánh ngọt của Nguyệt Trì Lạc đang, ánh mắt đó cũng không có gì là không thích hợp, ngược lại rất đỗi dịu dàng, nhưng Huyền Chi Thất lại nghe được lời này của hắn có ẩn chứa vẻ châm chọc.

Nguyệt Trì Lạc sửng sốt một chút, giống như không hề biết ngụ ý châm chọc của hắn, sau đó vẫy vẫy tay cười tít mắt nói: “Tốt quá, vậy thì làm phiền ngươi rồi.”

Lần này, Huyền Chi Thất bật cười thật to, còn Đông Phương Tuyết thì lại nổi giận.

Hắn vốn chỉ tùy ý nói ra, ý tứ hàm chứa châm chọc trong lời nói đó có lẽ chỉ có kẻ ngốc mới nghe không hiểu.

Chẳng lẽ, vị nhị tiểu thư này thật sự là kẻ ngốc sao?

Khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết tựa như ánh trăng sáng mông lung, hắn nhíu lại hàng mi dày đẹp, trầm tư suy nghĩ, nếu lấy tên ngốc này về nhà có phải Đông Phương Tuyết hắn sẽ bị mất hết mặt mũi hay không. . . . . .

Trong chốc lát, đã nghe được tiếng bánh xe chuyển động, bên trong xe lộ vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Nguyệt Trì Lạc nhỏ nhẹ ăn món bánh ngọt của nàng, ngay lúc này có một ngón tay thon dài vươn đến khóe miệng nàng, nhẹ nhàng quẹt xuống lau sạch miếng vụn bánh ngọt dính nơi khóe miệng cho nàng.

Huyền Chi Thất nhìn nàng phì cười một tiếng, chùi miếng vụn bánh ngọt trên tay vào giấy.

Nguyệt Trì Lạc luống cuống, trên gương mặt mũm mỉm hiện đầy rặng mây đỏ, nàng ngơ ngác nhìn miếng vụn bánh ngọt ở nơi đó, ánh mắt vốn đã lớn lại càng trợn to hơn.

Nửa khối bánh ngọt còn lại từ trên tay nàng rơi xuống lăn đến dưới chân Huyền Chi Thất, nàng nhìn vẻ mặt cười nhạt của Huyền Chi Thất rồi che mặt khóc rống lên, Đông Phương Tuyết không nhịn được khóe miệng nhếch lên hơi giật giật.

Xe ngựa ngừng lại ở trên hồ Thúy Minh Đế Đô, mãi đến khi đã xuống xe ngựa, trên mặt Nguyệt Trì Lạc vẫn còn chút ửng hồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.