Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên

Chương 1217

trước
tiếp

Chương 1217

Cố Thanh Hy sờ mái tóc mềm mại của nàng ta, cười nói: “Tiếng Hy tỷ tỷ gọi cũng thân thiết thật, sao ta nhớ lần đầu gặp ta, muội muốn giết ta kia mà”.

“Lúc đó, không phải ta không biết thân phận của tỷ sao? Hơn nữa, võ công của tỷ đột nhiên trở nên kém như vậy, sao ta nhận ra tỷ được?”

Hoa Khởi La không hề khách sáo, ra sức cọ cọ vào người nàng, giống như lúc nhỏ nàng ta cũng làm vậy.

“Ngoan, tỷ tỷ có chuyện tìm Lục trưởng lão, muội đi cùng Tiểu Lộ lui xuống trước đi”.

Hoa Khởi La còn định làm lũng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của Cố Thanh Hy, nàng ta không khỏi bĩu môi, rời đi cùng Tiểu Lộ.

Lục trưởng lão say đến mức mơ hồ, ông ta lảo đảo đứng dậy, nhếch miệng cười.

“A Hy, cô là A Hy, cô đến đây uống rượu cùng ta sao? Nào, chúng ta uống, uống hết rượu của Tu La Môn, xem lần sau bọn họ còn dám ra vẻ hay không”.

Tiêu lão tướng quân kích động nói: “Lục trưởng lão, ông còn nhận ra ta không?”

Ánh mắt Lục trưởng lão mê ly, mơ màng nhìn Tiêu lão tướng quân, một lúc lâu sau cũng không nhớ ra được.

“Là ta, Tiểu Tiêu, tiểu tướng quân của Dạ Quốc”.

“Ồ… Hình như có chút ấn tượng, là bằng hữu của Ngọc Nhi phải không? Ngọc Nhi lải nhải bên tai ta rất nhiều lần, còn khen ngươi tốt”.

Nước mắt Tiêu lão tướng quân tuôn rơi, giống như chuỗi ngọc trai đứt dây. Ông ấy khóc không thành tiếng, ngực phập phồng mãnh liệt, có thể nhìn ra lúc này ông ấy rất xúc động.

Lúc này Tiêu lão tướng quân hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm, bá khí, nghiêm túc trước kia, mà giống như một đứa trẻ lớn tuổi, một đứa trẻ lớn tuổi phải chịu nhiều ấm ức.

“Xin lỗi, là ta không bảo vệ được Ngọc phi nương nương, nên mới khiến nàng ấy… xin lỗi…”

Tiêu lão tướng quân quỳ thụp xuống.

Cố Thanh Hy vội vàng dìu ông ấy đứng dậy: “Lão tướng quân, người không thể làm vậy, người làm vậy sẽ khiến ông ấy tổn thọ, cũng làm ta tổn thọ”.

“Cô không biết đâu, năm xưa… năm xưa đều là tại ta, nếu không phải vì ta, Ngọc phi nương nương cũng sẽ không chết”.

“Ngọc phi là ai?”.

Tiêu lão tướng quân chấn động, nước mắt cũng dừng rơi một lúc.

“Cô… cô không biết chuyện của Ngọc phi? Không phải cô là tộc trưởng của Ngọc tộc sao?”

Tiêu lão tướng quân nhìn Lục trưởng lão, ánh mắt chứa vẻ nghi hoặc.

Lục trưởng lão cũng không biết là đã say hay còn tỉnh, ông ta mất kiên nhẫn nói: “Trừ A Hy ra, còn có ai đủ tư cách làm tộc trưởng của Ngọc tộc chúng ta, chuyện của Ngọc Nhi đã qua nhiều năm như vậy, những chuyện nhỏ nhặt đó, ai còn nhớ được chứ. Ta nói ngươi nghe này, nếu ngươi uống rượu với ta, ta hoan nghênh, nếu ngươi ở đây khóc lóc thì mau cút đi cho ta, ta còn chưa chết”.

Nói xong, không đợi Tiêu lão tướng quân trả lời, Lục trưởng lão đã đuổi Tiêu lão tướng quân ra ngoài.

Cố Thanh Hy nhíu mày, cũng đi theo ra ngoài.

Nàng an ủi: “Lục trưởng lão yêu rượu như mạng, bây giờ nói năng cũng lộn xộn, ngay cả ông ấy cũng không biết mình đang nói gì. Đợi ông ấy tỉnh rượu là được rồi, người đừng để tâm”.

Tiêu lão tướng quân cười khổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.