Cưới Trước Yêu Sau Mai Thùy Hân

Chương 76

trước
tiếp

Mai Thùy Hân gắt gao cắn chặt môi dưới, cô thật muốn nói một câu: “Cô Lương, cô vẫn nên tự lo thân mình cho tốt đi.” Nhưng vẫn cắn răng nhịn được.

Thôi bỏ đi, dù sao Lương Noãn Tâm cũng là vợ chưa cưới của đàn anh Hoàng, vì mặt mũi của đàn anh Hoàng, bỏ qua cho cô ta lần này vậy!

Cô cắn chặt cánh môi, xoay người rời đi, vì vậy nên không chú ý đến ánh mắt của Lương Noãn Tâm lúc nhìn cô có bao nhiêu u ám.

Trên sân thượng, Lưu Thiên Tâm đã làm đủ mọi cách để hấp dẫn sự chú ý của Trịnh Thiên Ngọc. Không ngừng cười quyến rũ và nịnh bợ, nhưng Trịnh Thiên Ngọc có vẻ cũng không quan tâm cô ta. Cổ áo của bộ lễ phục là cổ chữ V, cô ta còn thừa dịp lúc Trịnh Thiên Ngọc không chú ý, lén lút tháo miếng dán ngực xuống. Hiện tại nửa người trên của cô ta đều ở trạng thái trống không.

Năm đó, chính là cô ta dựa vào bộ ngực này, từng bước một, từ một kẻ hát hò ở quầy rượu thăng cấp làm một mình tinh. Hôm nay lại dựa vào cái này, cô ta nhất định có thể chinh phục được Trịnh Thiên Ngọc!

“Thiên Ngọc, anh đang suy nghĩ gì vậy?” Lưu Thiên Tâm dụi dụi vào ngực Trịnh Thiên Ngọc.

Mắt Trịnh Thiên Ngọc đang chăm chú nhìn một người đàn ông trên bãi cỏ đang bước qua đây.

Một người đàn ông mảnh khảnh, trắng trẻo và thanh lịch, lông mày Trịnh Thiên Ngọc hơi nhíu lại. Đây không phải là người đàn ông đã ký chi phiếu tính tiền may lễ phục ở cửa hàng lễ phục sao? Là vị hôn phu của thiên kim thị trưởng Lương Noãn Tâm. Mai Thùy Hân nói hắn ta là hàng xóm của cô.

Sau đó hắn đã điều tra, người đàn ông này đúng là người của thành phố A, không lâu trước đây mới đến thành phố C phát triển. Mai Thùy Hân chắc là không có gạt hắn. Có điều không biết tại sao khi Trịnh Thiên Ngọc nhìn thấy người đàn ông này, lại cảm thấy không thoải mái.

Mai Thùy Hân, nếu như cô dám lừa tôi, thì cô chết chắc rồi! Nhắc đến Mai Thùy Hân, Trịnh Thiên Ngọc nhìn về phía hội trường, bên trong hội trường căn bản không có hình bóng của cô. Trong nháy mắt, không biết là người phụ nữ bé nhỏ này đã chạy đi nơi nào nữa rồi.

Người đàn ông của mình ở trên sân thượng cùng với người phụ nữ khác anh anh em em, vậy mà cô cũng không đến nhìn một chút? Người phụ nữ không tim không phổi này!

Mai Thùy Hân, trong lòng cô rốt cuộc có người kim chủ là tôi không hả? Trịnh Thiên Ngọc thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời mà gào thét. Đôi mắt âm u khẽ nheo lại, xem ra phải dạy dỗ thật tốt người phụ nữ không ngoan ngoãn này!

Ý nghĩ này đã khiến toàn thân Trịnh Thiên Ngọc có chút nóng.

Lưu Thiên Tâm một mực quan sát sắc mặt của Trịnh Thiên Ngọc, nhìn thấy Trịnh Thiên Ngọc dường như có chút động tình, còn nghĩ rằng đó là công lao của mình.

Đem thân thể dán càng chặt lên người của Trịnh Thiên Ngọc, hết sức hạ giọng nói nhẹ nhàng bên tai hắn: “Thiên Ngọc, em hơi mệt, chúng ta lên phòng trên lầu uống chút gì đi!”

Nói xong, còn cố ý thổi khí vào tai của Trịnh Thiên Ngọc.

Vì Mai Thùy Hân đang mang thai, nên hắn vẫn không dám động vào cô, cho dù có chạm cũng không dám dùng quá sức, luôn luôn cảm thấy không thỏa mãn.

Bây giờ bị Lưu Thiên Tâm đưa đẩy như vậy, Trịnh Thiên Ngọc đúng là cảm thấy có chút kiềm chế không nổi.

Sau khi hành sự xong, Lưu Thiên Tâmquyết định đến nhà vệ sinh sửa sang lại một chút.

Phẩy phẩy mái tóc dài gợn sóng, tâm trạng của Lưu Thiên Tâm cực kỳ vui vẻ, trong miệng ngân nga một bài hát đi đến phòng rửa tay. Dường như thấy tương lai tốt đẹp đang vẫy gọi cô ta.

Có một cô gái mặc đồ trắng đang đứng rửa tay trước bồn rửa tay. Lưu Thiên Tâm nhìn sang, đang chuẩn bị lấy hộp phấn trong túi cầm tay ra, cảm thấy không đúng, lại xoay đầu nhìn cô gái đó lần nữa.

Ái chà, đây không phải là tiểu người hầu ở nhà của Trịnh Thiên Ngọc sao? Lúc nãy ở bên cạnh của Trịnh Thiên Ngọc, cô ta không có cơ hội để dạy dỗ cô. Không ngờ rằng có thể gặp cô ở đây!

Đôi mắt to được kẻ một cách tinh xảo của Lưu Thiên Tâm lóe lên chút đắc ý, cố ý uốn éo người đi đến bên cạnh Mai Thùy Hân.

Mai Thùy Hân ở bên cạnh nhường chỗ một chút, chú ý rửa tay mình, căn bản không để ý đến Lưu Thiên Tâm, giống như không thấy có một người như vậy đang đứng ở bên cạnh.

Trong lòng Lưu Thiên Tâm giận dữ, cô ta dù sao cũng là ngôi sao nổi tiếng, đi đến đâu cũng được người ta săn đón, một người hầu nhỏ như vậy, ỷ vào mình có mấy phần sắc đẹp, vậy mà không đặt Lưu Thiên Tâm cô ta vào trong mắt!

Lưu Thiên Tâm đi đến bồn rửa tay bên cạnh rửa tay, trong đầu lại đang nhanh chóng suy nghĩ. Nhất định phải dạy dỗ con nhỏ không biết tốt xấu này! Liếc mắt thấy trên thân Mai Thùy Hân là một bộ lễ phục có giá trị không nhỏ, tay Lưu Thiên Tâm run rẩy một cái, cố ý ấn vòi nước xả nước, xoay vòi nước về phía của Mai Thùy Hân.

Xoẹt xoẹt, nước chịu áp lực đè ép, toàn bộ nước đều bắn về phía Mai Thùy Hân, ngực bộ lễ phục của Mai Thùy Hân ướt một mảng.

Đôi mắt to quyến rũ của Lưu Thiên Tâm đắc ý nhìn Mai Thùy Hân. Hôm nay cô ta đến đây chính là để kiếm chuyện, thế nào, để xem cô ta có thể có thể làm gì với mình!

Mai Thùy Hân đột nhiên bị nước bắn tới nên giật nảy mình, mở to hai mắt nhìn về phía Lưu Thiên Tâm. Chị nhìn thấy Lưu Thiên Tâm như khiêu khích nhìn mình, cũng không hề có ý tứ muốn xin lỗi.

Muốn gây chuyện. Trong lòng Mai Thùy Hân cảm thấy buồn cười, cô hai họ Lưu Lưu Thiên Tâm là người cũng đã hơn hai mươi tuổi, sao lại nghĩ ra thủ đoạn trả thù cá nhân ngây thơ như vậy?

Lắc lắc đầu, Mai Thùy Hân chậm rãi lấy khăn tay trên bồn rửa tay lau lau phía trên lễ phục, hi vọng nó có thể hút khô.

Lưu Thiên Tâm đợi nữa ngày, nhìn Mai Thùy Hân vậy mà không nổi giận, cũng không thèm nhìn cô ta thêm một chút. Lửa giận trong lòng cô ta càng cháy hừng hực. Đây rõ ràng là đang xem thường Lưu Thiên Tâm cô ta. Không thèm nhìn so với gây gỗ còn đáng giận hơn, bởi vì điều này chứng minh đối phương không hề xem cô ta ra thứ gì!

Lưu Thiên Tâm hừ lạnh một tiếng: “Cô không phải là người hầu ở nhà Trịnh Thiên Ngọc sao? Thế nào, bò lên giường của ông chủ, trở thành tình nhân chính thức rồi à?”

Nghe được lời nói chói tai của Lưu Thiên Tâm, Mai Thùy Hân cũng lười nhiều lời với cô ta. Độ ẩm trên quần áo gần như đã gần khô, Mai Thùy Hân cầm lấy khăn tay ném vào trong thùng rác ở bên cạnh, chuẩn bị rời khỏi.

Lưu Thiên Tâm nhận thấy cô ta công kích Mai Thùy Hân không thành công, trong lòng càng có cảm giác thất bại sâu sắc. Đôi mắt to chớp chớp, khoe khoang nói: “Cô đoán xem vừa rồi ai ở trong phòng nghỉ của khách quý cùng với tôi?”

Bước chân Mai Thùy Hân dừng lại. Lúc nãy cô đang xem những bức tranh nổi tiếng treo trong phòng tiệc, lúc chuẩn bị đi tìm Trịnh Thiên Ngọc, mới phát hiện bốn phía đều không thấy hình bóng của hắn. Biến mất cùng nhau, còn có Lưu Thiên Tâm.

Cắn cắn đôi môi phấn nộn, Mai Thùy Hân không nói gì, sau khi dừng lại một giây liền tiếp tục bước ra ngoài cửa.

Cô vốn không muốn nói nhiều thêm một câu với Lưu Thiên Tâm, loại phụ nữ này, càng để ý cô ta, cô ta sẽ càng hống hách hơn.

Lưu Thiên Tâm thấy Mai Thùy Hân dừng lại chốc lát, biết lời nói của mình có tác dụng, quyết định tiếp tục kích thích Mai Thùy Hân: “Cô đoán xem chúng tôi ở phòng nghỉ làm gì?”

Đưa lưng về phía Lưu Thiên Tâm, Mai Thùy Hân kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Người phụ nữ này có phải là không cần mặt mũi nữa không, lại còn sợ người khác không biết chuyện trăng hoa của mình, khóc lóc kêu gào muống nói cho cô nghe?

Thế giới này điên rồi! Mai Thùy Hân lắc lắc đầu, lười phải để ý đến Lưu Thiên Tâm, trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa.

“Đứng lại! Tôi nói cho cô biết, cậu Trịnh không phải là người mà loại phụ nữ như cô có thể chạm vào! Cô tốt nhất nên tránh xa anh ấy ra một chút! Nếu không thì cô sẽ biết tay!” Rốt cuộc sự đắc ý của Lưu Thiên Tâm cũng duy trì không được, nhìn thấy dáng vẻ thanh cao của Mai Thùy Hân, cô ta thật sự muốn xé nát gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia của cô!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.