Cưới Trước Yêu Sau Mai Thùy Hân

Chương 238

trước
tiếp

CHƯƠNG 238: ANHH NÓI CÁI GÌ
Trịnh Thiên Ngọc còn chưa nói hết lời, trên lưng đã chịu một quyền nhẹ nhàng của Tư Hàn: “Không được phép bắt nạt mẹ!”
Trịnh Thiên Ngọc kinh ngạc trừng mắt đứa con trai mình đầy chính nghĩa này, vừa bực mình vừa buồn cười: “Vật nhỏ, phản rồi, dám đánh ba!”
Tư Hàn mân mê bờ môi: “Con là đàn ông, con phải bảo vệ mẹ!”
Mai Thùy Hân chỉ vào Trịnh Thiên Ngọc, cười lật trên giường: “Trịnh Thiên Ngọc! Thấy chưa? Em cũng có người bảo vệ, sau này muốn bắt nạt em, anh hãy cân nhắc trước một chút nha!”
Nghe thấy Mai Thùy Hân cười, gương mặt nhỏ ban đầu vẫn còn đang nghiêm túc của Tư Hàn cũng nở nụ cười.
Trịnh Thiên Ngọc nhìn hai mẹ con cười thành một đoàn, ở trên hai cái mông một lớn một nhỏ thưởng cho một chưởng: “Hai người xấu!”
Ba người vui đùa một lúc lâu, thím Trương cũng tới gõ cửa: “Cậu chủ, mợ chủ, cậu chủ nhỏ, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
Mai Thùy Hân hướng Trịnh Thiên Ngọc làm mặt quỷ, nhỏ giọng nói: “Mợ chủ? Cái từ này nghe sao cứ thấy kỳ quái như vậy?”
Trịnh Thiên Ngọc lườm cô một cái: “Được tiện nghi còn khoe mẽ! Xưng hô thế này, bao nhiêu người phụ nữ muốn mà còn không được!”
“Xì~” Mai Thùy Hân mặc kệ người đàn ông tự đại này, bắt đầu chuẩn bị rửa mặt cho Tư Hàn.
Ba người chuẩn bị xong, tinh thần sảng khoái xuống dưới lầu đi vào phòng ăn, Mai Thùy Hân đột nhiên phát hiện, Trịnh Thiên Hi đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn chơi điện thoại.
“Tư Hàn!” Nghe thấy tiếng động, Trịnh Thiên Hi quay đầu chào hỏi bọn họ, vừa gọi tên Tư Hàn, giọng nói liền nghẹn ở cổ họng.
Nghe thấy giọng nói của Trịnh Thiên Hi, Tư Hàn giãy ra khỏi tay của Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân, lảo đảo nghiêng người chạy về hướng bàn ăn: “Cô, cô trở về rồi sao!”
Mai Thùy Hân vội vàng đỡ lấy thằng nhóc: “Tư Hàn, chậm một chút, cẩn thận đừng ngã sấp xuống. Mẹ đưa con tới tìm cô được không?”
Nghe thấy câu nói mẹ trong miệng Mai Thùy Hân, sắc mặt Trịnh Thiên Hi khó coi tới cực điểm: “Mai Thùy Hân, cô nói cái gì?”
Người tới không có ý tốt, Mai Thùy Hân mặc kệ cô ta, chỉ cẩn thận đưa Tư Hàn đi đến bên cạnh bàn ăn.
Tư Hàn lại dừng lại, tiến sát vào trong ngực Mai Thùy Hân: “Mẹ, cô hung ác với mẹ, con không đi tìm cô nữa!”
Câu nói của Tư Hàn khiến sắc mặt Trịnh Thiên Hi càng thêm khó coi, cô ta đột nhiên từ bàn ăn đứng lên: “Tư Hàn, tại sao lại gọi người phụ nữ này là mẹ? Cô ta là mẹ cái gì?”
“Đủ rồi!” Sắc mặt Trịnh Thiên Ngọc âm trầm: “Thiên Hi, sau này nói chuyện với chị dâu cần khách khí một chút! Tiểu Hân là mẹ đẻ của Tư Hàn, đã làm xét nghiệm mối quan hệ mẹ con!”
“Cái gì!” Trịnh Thiên Hi kinh ngạc đến mức sắc mặt trắng bệch: “Anh, lời anh nói là thật sao? Người phụ nữ này làm sao có thể là mẹ đẻ của Tư Hàn?”
Trịnh Thiên Ngọc gật đầu: “báo cáo kết quả kiểm tra đều đã được đưa ra, em không cần phải nghi ngờ gì nữa!” Nói xong, giọng nói càng thêm nghiêm nghị: “Tại sao hôm nay em quay lại? Cãi nhau với Kỳ Phồn sao?”
Kỳ Phồn là bạn trai Trịnh Thiên Hi, đã qua lại hơn một năm, trong một năm này cũng phải có đến nửa năm Trịnh Thiên Hi đều ở trong nhà Kỳ Phồn.
Trịnh Thiên Hi vẫn luôn có chút sợ hãi người anh cả này, thấy sắc mặt Trịnh Thiên Ngọc không tốt, cũng không dám tiếp tục làm khó Mai Thùy Hân, buông mắt nhàn nhạt trả lời: “Không cãi nhau với Kỳ Phồn thì em không được trở về sao?”
Trịnh Thiên Hi là em gái duy nhất của mình, Trịnh Thiên Ngọc cũng không muốn quá hà khắc, trầm giọng nói: “Tất nhiên có thể trở về. Hằng ngày em đều ở trong nhà anh sẽ rất vui, vẫn chưa kết hôn liền sống ở nhà Kỳ Phồn, còn ra thể thống gì!”
Trịnh Thiên Hi mím môi, đang muốn nói chuyện, Trịnh Thiên Ngọc lại mở miệng: “Giọng nói vừa rồi của em với tiểu Hân quá hung dữ, tới đây, nói xin lỗi với cô ấy!” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.