Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 80

trước
tiếp

Chương 80 Tính kế lần nữa

Bạch Vân Khê nổi giận đùng đùng đi lên trên tầng cao nhất, cô đứng ở hành lang hít sâu vào mấy cái đem tâm tình của mình chùng xuống bình tâm trở lại. Bạch Vân Khê muốn đi hỏi một chút, rốt cục là tại sao lại điều Bạch Hiểu Nguyệt đến tổng bộ làm.

Có phải Trình Lãng đối với Bạch Hiểu Nguyệt tình xưa nghĩa cũ, nhớ mãi không quên, căn bản là không quên được cô ra, cho nên mới cô ý sắp xếp cô ta đến đây đi làm để thuận tiện gặp mặt.

Chỉ cần tưởng tượng đến đây, Bạch Vân Khê liền không không chế được cảm xúc của mình. Trình Lãng là người của cô, anh ấy chỉ thuộc về mình cô mà thôi, cô tuyệt đối sẽ không để cho Bạch Hiểu Nguyệt cướp đi đâu.

Trợ lý của Trình Lãng đúng lúc xuất hiện nhìn thấy Bạch Vân Khê từ thang máy bước ra, sắc mặt không tốt lắm, trợ lý còn ở trong lòng nói thầm có nên vào trong thông báo một chút với Trình tổng hay không?

Trợ lý còn đang phân vân có nên vào hay không thì Bạch Vân Khê đã tiến vào trong văn phòng.

Cái này cô có chút khó xử, Trình tổng mới thông báo bất luận là kẻ nào đi chăng nữa đều phải thông báo với anh khi vào văn phòng, nhưng trước mắt là vị phu nhân tương lai của Trình tổng, cô không dám đắc tội.

Cô vốn định nói Bạch Vân Khê chờ một chút để cô vào bên trong báo với Trình tổng một tiếng, ai biết cô còn chưa định nói lời nào thì Bạch Vân Khê trừng mắt liếc cô một cái, tiểu trợ lý sợ tới mức một lời cũng không dám nói, liền tránh sang một bên, trực giác nói cho cô biết, tâm tình của Trình phu nhân hôm nay không tốt, cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong công ty, vẫn là không nên chọc vào thì hơn.

Thời điểm Bạch Vân Khê bước vào, liền thấy Trình Lãng đang chăm chú xem tài liệu. Thấy Bạch Vân Khê tới, anh khẽ cau mày không hài lòng nhìn thấy cô ở đây. Trong lòng Bạch Vân Khê căng thẳng, nhìn thấy cô tới anh lại bày ra vẻ mặt này với cô, nhất định là bởi vì Bạch Hiểu Nguyệt.

Đàn ông đúng là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, có không giữ mất đi thì lại nuối tiếc.

“Sao em lại tới đây?”

“Em vừa mới đi bệnh viện khám thai, thuận đường đến thăm anh.” Bạch Vân Khê nói, đôi tay mềm yếu như không xương choàng qua cổ Trình Lãng, cả người dán lại gần anh.

Hành động mời gọi gợi lên trong lòng Trình Lãng một cảm giác nhen nhúm lửa tình, Bạch Vân Khê vui vẻ, thuận thế ngồi vào trong lòng Trình Lãng, đặt một nụ hôn lên môi anh. Trong văn phòng truyền đến âm thanh chụt chụt, Bạch Vân Khê cả người xụi lơ dựa vào ngực Trình Lãng, một bàn tay khác ở trên người Trình Lãng đốt lửa, một tay khác cởi thắt lưng anh ra.

Vừa mới đụng tới, đã bị tay Trình Lãng đè lại.

“Em đang có thai, ngoan nào!” Hai tròng mắt Trình Lãng nheo lại, ánh mắt đã phát ra lửa tình, nói chuyện hơi thở cũng gấp gáp, vội vàng.

Bạch Vân Khê liền biết, Trình Lãng đối với cô không thể chống cự, chỉ cần cô dùng một chút thủ đoạn này, Trình Lãng liền giương cờ đầu hàng. Bạch Vân Khê đã tính kỹ rồi, hôm nay là thời kỳ rụng trứng của cô, rất dễ thụ thai trong quá trình yêu, đây chính là một cơ hội tốt.

“Trạch! Em đã hỏi qua bác sĩ rồi, chỉ cần chúng ta nhẹ một chút, con chúng ta sẽ không sao. Vận động nhẹ một chút, đối với đứa bé cũng tốt. Em tin anh sẽ không làm tổn thương đến con chúng ta.”

Bạch Vân Khê nũng nịu nói xong, ngậm lấy tai Trình Lãng, Trình Lãng cả người run lên, có chút không khống chế được. Bạch Vân Khê đắc ý cười cười nói: “Chúng ta đã lâu rồi không làm, để cho em giúp anh thế nào.”

Thanh âm mềm yếu, lảnh lót làm cho Trình Lãng không chịu nổi nữa, liền một tay bế Bạch Vân Khê lên, xoay người bước nhanh vào phòng nghỉ. Bạch Vân Khê thầm cao hứng, đến phòng nghỉ rầm một tiếng cửa đóng lại, bên trong một cảnh diễm lệ.

Một trận mây mưa qua đi, Bạch Vân Khê thỏa mãn dựa vào lồng ngực Trình Lãng, chỉ có lúc này cô mới cảm thấy mình hạnh phúc nhất.

Bạch Hiểu Nguyệt muốn cướp đi Trình Lãng từ cô, căn bản là không có khả năng đó, cô với Trình Lãng ở khoản này mới thực sự là người ăn ý với nhau.

“Trạch! Hôm nay vô tình em đến công ty gặp Bạch Hiểu Nguyệt ở cửa…cô ta là tới đưa tài liệu sao?” Bạch Vân Khê làm bộ chính mình không biết điều gì, cô muốn Trình Lãng tự mình nói với cô chuyện này.

Trình Lãng ngẩn ra, không nghĩ tới nhanh như vậy Bạch Vân Khê đã biết được. Bất quá, cũng không có gì, chỉ là điều đến nơi làm việc khác thôi.

“Ừm, anh điều cô ta đến bộ phận thực tập. Làm sao vậy?” Bạch Vân Khê vừa nghe chỉ là thực tập, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cô sợ Trình Lãng trắng trợn đến mức điều cô ta làm trợ lý hay thư ký thuận tiện ở bên cạnh anh.

Bạch Vân Khê nói: “Không có gì, chỉ là em thấy cô ta ở đây cho nên tùy tiện hỏi vài câu thôi. Trạch, nếu không, anh cũng điều em đến tổng công ty làm được không, em ở công ty chi nhánh, tan tầm mệt như thế anh còn phải đến đón em rất phiền phức.

Em ở bên này, sẽ thuận tiện hơn nhiều.”

Bạch Vân Khê nói bóng nói gió, tuy rằng Bạch Hiểu Nguyệt không phải làm chức gì lớn lắm, nhưng cô ta tính toán thủ đoạn cũng không kém cô, muốn làm chuyện gì đó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, cô không không đề phòng.

Nếu như cô làm việc ở đây, có thể dễ dàng kiểm soát cô ta, Bạch Hiểu Nguyệt cũng sẽ không dám kiêu ngạo mà cô cũng giảm đi một nửa lo lắng.

“Em hiện tại đang mang thai, cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Ba mẹ cũng không đồng ý để em đi làm, em không cần phải đến công ty, ở nhà tịnh dưỡng thai cho tốt, Trình gia cũng không thiếu tiền nuôi em.”

Bạch Vân Khê mày nhăn lại, không đi làm, mỗi ngày đều ngu ngốc ở trong nhà với người đàn bà già Ôn Nhã Chi kia, chỉ nghĩ thôi cô đã thấy đau đầu. Đến lúc đó, cô cái gì cũng không làm được, còn bị người khác quản.

Lo lắng nhất chính là, thời gian ở chung càng lâu, cô sẽ bị Ôn Nhã Chi nhìn ra cô không mang thai thật, vậy thì lại càng phiền phức.

“Trạch! Em không muốn ở nhà, sẽ buồn chết. Hiện tại em mới mang thai hai ba tháng, cho nên sẽ không có việc gì. Em sẽ tự chăm sóc bản thân mình với con thật tốt, anh có thể nói với ba mẹ giúp em cho em đi làm, để em tới tổng công ty là việc, thuận tiện ở bên cạnh anh làm thư ký, không phải là được rồi sao?”

Trình Lãng vừa nghe, trong lòng có chút bài xích, không đồng ý. Làm thư ký bên cạnh anh, mỗi ngày đều bám dính lấy anh, làm việc gì phỏng chừng cũng sẽ bị cô can thiệp vào. Tuy rằng Bạch Vân Khê ngoài mặt không quan tâm đến Bạch Hiểu Nguyệt nhưng thực chất lại rất để ý.

Ở bên nhau cả ngày, mâu thuẫn sẽ ngày càng nhiều, Trình Lãng ngẫm lại thấy đau đầu, cảm thấy không được lập tức từ chối yêu cầu của Bạch Vân Khê.

“Đừng nháo, nơi này là công ty, anh là đi làm, em ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất công việc của anh. Em ở trong nhà, học tập cách làm mẹ, vừa hay mẹ của anh thuận tiện chăm sóc em, có thể sẽ dẫn em đi đăng ký học chương trình mẹ và bé.”

Bạch Vân Khê thấy Trình Lãng có vẻ cương quyết không cho cô đi làm, cô cũng không dám cãi, đạn phải yên lặng gật đầu. Cô nghĩ đến, tình cảnh của mình đối mặt với Ôn Nhã Chi là một trận đau đầu lại nổi lên, cô sợ nhất chưa thu phục lấy lòng Ôn Nhã Chi xong thì đã bị bà ta phát hiện sự thật, đó mới thật sự là tồi tệ.

Cô vất vả lắm mới có thể làm cho Ôn Nhã Chi thích cô, tuyệt đói không thể để kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

“Được rồi, em nằm lại nghỉ ngơi một chút, anh đi xử lý tài liệu công ty.” Trình Lãng vỗ vỗ lưng Bạch Vân Khê, xoay người bước xuống. Động tác dứt khoát mặc quần áo đi ra ngoài.

Bạch Vân Khê nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà nửa ngày đến phát ngốc, đột nhiên nhớ tới chuyện hồi sáng, cô nghiêng người lấy di động ra.

Nhìn hình chụp ở trước cửa công ty, Bạch Vân Khê cười cười, chỉnh sửa lại một chút sắp xếp thành một file rồi gửi đi nặc danh.

Nhìn tin nhắn biểu hiện gửi đi thành công, cô thực sự rất mong chờ, Bạch Hiểu Nguyệt về sau còn có những ngày tháng yên lành hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.