Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 46

trước
tiếp

Chương 46 Món quà bất ngờ

Trên đường Vân Thiên Lâm nắm tay Bạch Hiểu Nguyệt sang gặp mẹ anh, Bạch Hiểu Nguyệt thích thú nói: “Thiên Lâm, ông nội của anh dễ thương thật, ông ấy quả thật rất thân thiện và gần gũi.”

Vân Thiên Lâm cười cười, ông nội anh mà dễ thương, người vợ của anh quả thật là đơn giản. Nếu như cô ấy thấy được hình ảnh ông nội xử lý công việc, quản lý khắt khao thì không biết cô ấy có đứng đây không tiếc lời khen ngợi không? Vân Thiên Lâm vẫn là nên nói sự thật cho cô biết: “Ông nội anh vui vẻ đối xử tốt với em như vậy chỉ vì ông vui thôi. Những lúc tâm trạng tốt, ông nội thường sẽ là như thế.”

Bạch Hiểu Nguyệt không tin nói lại: “Thiên Lâm, anh đừng có thấy tình cảm của em với ông nội anh tốt liền tìm cách ly gián. Em không mắc lừa anh đâu.”

Vân Thiên Lâm cười ngạc nhiên, phụ nữ đúng là sinh vật khó hiểu nhất trái đất. Mới vừa rồi còn sợ sệt không dám vào nhà anh, bây giờ mặt trở nhanh như chong chóng, còn nói tốt cho ông của anh.

Vân Thiên Lâm nói: “Bây giờ đến gặp mẹ của anh, em sợ không?”

Bạch Hiểu Nguyệt suy nghĩ nói: “Lúc trước em đã gặp qua mẹ anh rồi, dì ấy rất tốt, cho nên em không sợ.”

Vân Thiên Lâm xoa xoa đầu cô nói: “Tốt lắm, chúng ta đi nào.”

Bạch Hiểu Nguyệt và Vân Thiên Lâm mở cửa phòng ra gặp Đặng Cầm. Đặng Cầm đã nghe Vân Thiên Lâm hôm nay sẽ dẫn con dâu về gặp mặt nên đã cố ý ngồi đợi nãy giờ.

Quay người lại thấy ngay là cô gái lúc trước Vân Thiên Lâm dẫn về. Bà liền vui mừng, nhưng cũng không thể hiện ra mặt quá nhiều. Bà đi đến kéo Vân Thiên Lâm ra một góc nói nhỏ: “Cái thằng này, lúc trước bảo cô gái ấy là bạn gái con, con còn nói là không phải. Bây giờ đùng một phát là trở thành vợ con ngay. Con cũng đi quá nhanh rồi. Có điều, nhà họ Vân ta dù sao cũng là có bề gia thế phải tổ chức một đám cưới hoành tráng, chứ tại sao con lại phải cưới một cách lén lút. Vợ con chắc chắn cũng sẽ không vui.”

Vân Thiên Lâm chưa phải là chưa nghĩ đến vấn đề này, anh nói với mẹ: “Mẹ yên tâm, con sẽ tổ chức một đám cưới lớn nhất chưa từng thấy cho cô ấy nhưng mà bây giờ chưa phải là lúc. Đợi một thời gian nữa phù hợp con sẽ thông báo với mẹ.”

Đặng Cầm nghe con trai nói như vậy cũng yên tâm. Bà đi tới chào hỏi Bạch Hiểu Nguyệt rồi nói: “Nguyệt Nguyệt à, mẹ nói chớ có sai. Hai đứa rất hợp nhau, tướng mạo cũng là giống phu thê, kết hôn quả là không sai. Vậy mà hai đứa trước đây cứ mãi không chịu thừa nhận làm mẹ phải lo lắng không đâu. Bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi. Nguyệt Nguyệt, A Lâm từ trước tới giờ có bắt nạt con không? Nếu có con hãy nói với mẹ để mẹ xử lý nó.”

Bạch Hiểu Nguyệt vui vẻ nhìn Vân Thiên Lâm, cô nói: “Dạ Thiên Lâm rất tốt với con, nhưng nếu như có một ngày anh ấy bắt nạt, con nhất định sẽ quay lại đây ở với mẹ mấy bữa.”

Đặng Cầm cười vui đến nỗi mắt không mở ra được nói: “Đúng vậy, tính khí của A Lâm của rất tệ, con mà không chịu nổi nó thì cứ đến đây ở với mẹ. Cứ cho nó ở một mình.”

Vân Thiên Lâm không thể chịu nổi hai người phụ nữ ra sức nói xấu anh nữa, anh lắc đầu nói: “Hai người cứ tự nhiên nói chuyện, con có việc cần bàn bạc với ông nội. Em ở đây nói chuyện với mẹ nhé.”

Vân Thiên Lâm cứ tưởng Bạch Hiểu Nguyệt sẽ giữ anh lại vì anh bỏ đi, nào ngờ cô lại nói: “Anh có việc gì thì cứ đi đi, em trò chuyện với mẹ chút. Anh đi lâu hơn một chút cũng được, không cần để ý tới em.”

Đặng Cầm cũng thế, một mực xua đuổi anh để hai người phụ nữ có không gian riêng trao đổi các vấn đề có cùng sở thích với nhau. Vân Thiên Lâm bất lực, vợ của anh đúng là có sức công phá trở mặt rất nhanh, mới đó có mới nói cũ, đá văng anh ra một bên.

Khi Vân Thiên Lâm rời đi, Bạch Hiểu Nguyệt liền hỏi Đặng Cầm về các vấn đề cá nhân của anh. Chẳng hạn, anh thường có thói quen gì trong cuộc sống, thích ăn gì, làm gì, …Đặng Cầm thấy con dâu quan tâm đến con trai mình nhiều như vậy càng trở nên quý mến Bạch Hiểu Nguyệt hơn. Bởi vì điều đó chứng tỏ hai đứa rất yêu nhau.

Sau một lúc hỏi qua hỏi lại, Đặng Cầm bảo Bạch Hiểu Nguyệt ngồi chờ một chút. Bà lấy ra trong tủ két sắt một bộ trang sức cổ cổ của tổ tiên tặng cho Bạch Hiểu Nguyệt còn nói: “Đây là vật gia truyền từ đời này sang đời khác cho con dâu, nay con đã là con dâu của nhà họ Vân rồi thì nó thuộc về con.”

Bạch Hiểu Nguyệt há hốc mồm, vật gia truyền rất là quý giá, nhỡ cô làm rơi mất hoặc là hư hỏng, trầy xước, liệu cô có đền nổi không?

Đặng Cầm nghĩ như thế này vẫn chưa đủ, liền lấy ra một tấm thẻ vàng đưa cho Bạch Hiểu Nguyệt: “Đây là mẹ tặng con, thằng con trai của mẹ cưới con về nhà nhưng lễ nghi lại bị thiếu quá nhiều. Đây coi như là quà lì xì mẹ tặng cho con.”

Bạch Hiểu Nguyệt nhìn tấm thẻ lại càng khó xử hơn, cô ngóng trông ra cửa rất mong Vân Thiên Lâm trở lại. Cô sắp bị một núi tiền đè sấp mặt rồi, sao anh còn chưa quay lại.

Mới nhắc tào tháo thì tào tháo liền đến. Vân Thiên Lâm mở cửa bước vào liền nhìn thấy ngay khuôn mặt của Bạch Hiều Nguyệt như bắt được vàng, anh bị cô chạy lại túm lấy tay anh, quay về phía mẹ Đặng Cầm nói: “Mẹ, món quà này thật sự quá đắt giá, con không dám nhận trừ phi Thiên Lâm cho con nhận.”

Vân Thiên Lâm nghe nói quà cáp liền nhìn Bạch Hiểu Nguyệt rồi đến nhìn mẹ. Anh nhìn sang đồ vật để trên bàn thấy trang sức với tấm thẻ, anh hiểu ra rồi trấn cô: “Em cứ nhận đi, đây là thành ý của mẹ. Em không nhận mẹ buồn lắm.”

Đặng Cầm được con trai nói đỡ, cũng vội nói theo: “Đúng vậy, Hiểu Nguyệt, con không cần phải ngại, cứ nhận đi. Đây là chút thành ý cho con dâu của mẹ thôi.”

Vân Thiên Lâm nhìn cô gật đầu, lúc này cô mới dám đi tới nhận đồ từ trên tay của Đặng Cầm, miệng ngoan ngoãn cảm ơn: “Con cảm ơn mẹ, con sẽ giữ gìn cẩn thận.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.