Cực Phẩm Tông Sư

Chương 48

trước
tiếp

Chương 48

“Hôm này thật sự rất cảm ơn anh, anh không những cứu tôi còn giúp tôi chữa khỏi trật khớp, còn đồng ý giữ tôi ở lại qua đêm, để tôi không phải lang thang ngoài đường!”, Đường Đường cảm kích nói.

“Đường Đường, cô quá khách sáo rồi, tôi tin rằng bất kỳ người có tinh thần chính nghĩa đều sẽ làm như vậy! À…”

Diệp Phong đột nhiên nhớ tới điều gì đó, mở miệng hỏi: “Đường Đường, lúc tối cô có đi xem buổi biểu diễn của Đường An Ni không? Cô ấy thật sự hát hay như vậy sao?”

“Hả? Anh chưa từng nghe bài hát của cô ấy sao?” Đường Đường hỏi, trong giọng nói có vẻ hơi hụt hẫng.

“Cũng không phải! Đài phát thanh trong trường học có phát mấy lần, nhưng tôi không để ý lắm! Nhưng lúc nãy trên đường về, tôi nghe thấy rất nhiều người hâm mộ hết lời khen ngợi giọng hát của cô ấy, nên hơi tò mò!” Diệp Phong nói.

“À, thì ra là vậy!”

Đường Đường đột nhiên có hứng thú nói: “Nếu vậy thì tôi trực tiếp hát cho anh nghe luôn!”

“Cô trực tiếp hát cho tôi nghe ư?” Diệp Phong nghi ngờ hỏi.

“À… Thì…”

Giọng của Đường Đường đột nhiên trở nên bối rối, vội vàng giải thích: “Tôi là fans cứng của Đường An Ni, tôi có thể hát những bài hát của cô ấy, tôi bắt chước giọng hát của cô ấy hát cho anh nghe!”

Nói xong, Đường Đường ho nhẹ một tiếng, như mở giọng sau đó bắt đầu hát:

“Quê hương đầy sương mưa ngàn dấu thu, gió thổi từ đường xưa, con ngỗng một mình vượt lá rụng ngàn dặm, bay vòng vò rượu đục nói lời từ biệt, nhưng không thể nói lời tạm biệt, tôi muốn cưỡi gió đi ngàn dặm tìm kiếm, đâu là ý nghĩa của khao khát yêu thương? Cảnh đẹp vào một ngày đẹp trời lúc đó chỉ có thể thở dài…”

Giọng hát của Đường Đường ngọt ngào du dương, giống như gió mát thoảng qua màn đêm, ánh trăng chiếu xuống rừng trúc hoặc là dòng suối trong vắt chảy trong khe núi!

Mặc dù không có nhạc đệm, nhưng Diệp Phong vẫn say mê nghe, trước mắt như hiện ra một bức tranh thơ mộng hữu tình.

Khi bài hát kết thúc, một lúc lâu sau Diệp Phong mới hoàn hồn lại, vội khen: “Đường Đường, cô hát hay quá! Tôi thậm chí còn cảm thấy nó còn hay hơn cả bài hát gốc của Đường An Ni trên đài phát thanh!”

“Hả? Khoa trương như vậy sao?” Đường Đường hoạt bát le lưỡi một cái, hơi ngượng ngùng.

“Tôi thật sự không lừa cô đâu! Nếu cô trở thành ca sĩ, nhất định sẽ nổi danh khắp cả nước, đến lúc đó tôi nhất định sẽ mua đĩa hát ủng hộ cô”.

Nghe thấy Diệp Phong nói vậy, Đường Đường cười thầm nói:

Tôi đã sớm nổi tiếng khắp cả nước rồi đấy? Cũng chỉ có tên ngốc nhà anh không biết tôi thôi! Nhưng thế này cũng khá thú vị!

“Hì hì… Nếu anh thích nghe thì tôi hát cho anh thêm mấy bài nữa nhé?” Đường Đường cười nói.

Ngay sau đó, Đường Đường như đang tổ chức một buổi biểu diễn nhỏ, những bài hát nổi tiếng của Đường An Ni lần lượt được hát lên, vang vọng trong phòng ngủ ba ngày không dứt.

Lúc này đột nhiên Đường Đường nhớ ra, vé vào cửa buổi biểu diễn lần trước bán được hơn một trăm nghìn tấm ở chợ đen, nhưng người hâm mộ vẫn đứng cách cô ấy tận mười mấy mét.

Nếu những người hâm mộ trung thành kia biết, Diệp Phong có thể nghe cô ấy hát ở khoảng cách gần như vậy, không biết sẽ ngưỡng mộ và ghen tị tới mức nào!

Hát liên tiếp bảy, tám bài hát, Đường Đường hơi buồn ngủ, ngáp dài một cái.

Thấy vậy, Diệp Phong vội vàng áy náy nói: “Xin lỗi Đường Đường, bảo cô hát một lúc nhiều bài như vậy, chắc là cô buồn ngủ rồi đi! Chúng ta ngủ thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.