Cực Phẩm Ở Rể Lâm Vũ Giang Nhan

Chương 1123

trước
tiếp

Chương 1123:

Lâm Vũ lặp lại một câu, trên mặt lộ ra biểu cảm đau khổ, nêu không phải anh thiếu quyết đoán rồi thì thương người quá mà thủ hạ lưu tình thì THDNg nghiệp kia cũng sẽ không chết..

“Không còn gì để bình luận nữa, tôi nói với tại sao chúng tôi hoài nghỉ cô ta.” Hàn Băng lập tức lấy điện thoại ra mở vài tâm ảnh cho Lâm Vũ xem.

Lâm Vũ lập tức nhận lấy, chỉ thấy bức ảnh đầu tiên là một ngọc bài, một cái ngọc bài mà có khắc hoa văn kỳ lạ mà trước đó anh từng nhìn thây.

Còn cái ngọc bài này cùng cái thành phẩm gia công ban đầu không giông, ngọc bài này là màu đỏ tươi, hơn nữa không chỉ là ngoài mặt mà là từ bên trong đến bên ngoài đều là màu đỏ tươi.

Giống như được ngâm trong máu vậy.

“Cái này được tìm thây ở trong biệt thự nơi cô ta ở.” Hàn Băng trâm giọng nói, “Chính là lần trước anh dựa vào trí nhớ mà cung cấp địa chỉ của biệt thự, thông qua điêu tra cùng ba lần tìm kiếm cuối cùng chúng tôi cũng đã tìm được vị trí cụ thể, dường như không thuộc phạm vi Kinh thành rôi.

Lâm Vũ nghe thấy lời này, tay nắm điện thoại khế run run, thập giọng nói: “Vậy… vậy cô ta người đâu?”

“Cô ta đương nhiên đã chạy từ sớm rồi, lẽ nào còn ở lại đó để cho chúng ta bắt sao?” Hàn Đăng. cười lạnh nói, “Trước khi chúng tôi đền cô ta đã sớm bỏ chạy rồi, đồ đạc gì đều thu dọn sạch sẽ, không lưu lại thứ gì cả, chúng tôi lục soát hết cả căn phòng, lật tung nó lên mới tìm được miêng ngọc bội này.”

Lậm Vũ yên tĩnh lắng nghe, sắc mặt trầm xuống không có nói chuyện, sau đó lại thở dài nói: “Nếu như chỉ đơn thuần dựa vào miếng ngọc bội này thì cũng không có cách nào chứng mình kẻ sát nhân đó là cô ta chứ?”

Vừa nói Lâm Vũ vừa mang theo ánh mắt hoài nghỉ nhìn Hàn Bằng, sau đó vội vàng nói: “Cô đừng hiểu nhằm, tôi chỉ là bàn việc mà thôi.”

“Thực sự không có cách nào xác nhận.” Hàn Băng gật đầu, sau đó duỗi ngón tay nhẹ nhàng vuốt màn hình điện thoại trong tay Lâm Vũ chuyền sang một vài tâm hình của người đã chết nói, “Đây là ảnh những người cô ta đã giết, anh nhìn kỹ đi xem xem có quen Không?”

“Tôi quen?”

Lâm Vũ khẽ giật mình, sau đó liếc nhìn người đã chết trong bức ảnh, chỉ thấy. người chết giỗng với những – người chết trước đó, cô và mặt giống như bóng bay căng phòng, lưỡi dài đen tím thò ra, bộ dạng võ cùng đáng sợ, bộ dạng ban đầu đã bị biên ng rôi căn bản không còn nhận ra được, có điều vẫn có thê nhìn ra người này là phụ nữ.

Lâm Vũ nhìn thấy cảnh này trong lòng không nhịn được bắt lực nói: “Cái này căn bản không thể nào nhìn ra được mặt mũi của cô ta nha, hơn nữa nhìn qua khung xương mặt ‘của cô ta thì tôi chưa từng gặp qua…”

“Anh nhìn thật kỹ quần áo trên người cô ta đi.” Hàn Bằng nhắc nhở.

Lúc này Lâm Vũ mới chú ý đến quần áo của người chết, chỉ thầy một hộ đồ yếm màu xanh ra trời, ngực trái thêu một dòng chữ “xưởng dệt may Phù Thành”.

“Đây… đây là công nhân ở xưởng dệt may mà hôm đó khi tôi đuổi theo người áo đen đã gặp trên đường.”

Lâm Vũ lập tức có ấn tượng có chút kinh ngạc nói.

“Không sai, đây chính là nữ công nhân bị bắt có đêm đó.” Hàn Băng liếc nhìn Lâm Vũ một cái sau đó lạnh lùng nói, “Cô ta chết chưa quá ba ngày.”

Lâm Vũ sửng sốt, sau đó vội vàng nói: “Nhưng tại sao cô ta lại giêt nữ công nhân này? Lúc đó cô ta có cơ hội giết nữ công nhân này nhưng lại không có động thủ.”

“Đó là vì lúc đó nữ công nhân này không có uy hiệp gì với cô ta.” Hàn Băng hừ lạnh, “Chính là vào một ngày trước khi nữ công nhân này chết đã gọi điện thoại cho chúng tôi nói nhớ l một vài đặc điểm của người áo đen bắt cóc cô lần trước, muôn nói cho chúng tôi, kết quả | là ngày hôm sau vừa sáng sớm cô ây đã bị giết. rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.