Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 90

trước
tiếp

CHƯƠNG 90: MUỐN LIỀU MẠNG VỚI ÔNG TA.

Cố Tuyết Trinh nghe thấy cô ta uy hiếp thì sao lại không biết cô ta lại định đi kiện cáo được.

“Lục Kim Yến, sao cô như trẻ con vậy, đánh không lại thì về nhà mách bố mẹ, có biết xấu hổ không thế?” Cô mỉa mai, làm sắc mặt của Lục Kim Yến lại rất khó coi.

Nhưng vẫn còn chưa xong: “Hơn nữa, có một điều hình như em Kim Yến không hiểu thì phải, đây là nhà họ Phong, tôi là mợ chủ nhà họ Phong, còn cô, chẳng qua chỉ là làm khách ở đây, còn muốn tìm người để trút giận, e là tìm sai chỗ rồi đấy, hoặc có thể nói, nhiều lần như vậy rồi, em Kim Yến đây vẫn chưa nhận đủ những lời dạy bảo đúng không?”

Cố Tuyết Trinh nói xong thì thấy Lục Kim Yến toàn thân run rẩy, cô khẽ bật cười rồi lướt qua người cô ta bỏ đi.

Lục Kim Yến tất nhiên là thấy được sự khinh thường trong ánh mắt của cô, cô ta nghiến răng trừng mắt nhìn bóng lưng của cô rời khỏi.

“Cố Tuyết Trâm, cô cứ đợi đi, tôi nhất định sẽ không để cô sống yên ổn đâu!”

Cố Tuyết Trinh không hề biết sau khi cô đi rồi, sự căm hận của Lục Kim Yến đối với cô đã đạt đến mức nào.

Cô vừa vào công ty thì ngay lập tức đã bắt tay vào làm việc.

Đến chiều, trợ lý bên cạnh Lục Kim Yến thông báo đến tham dự cuộc họp khẩn, mọi người đều dừng việc vàng của mình lại đi vào phòng họp.

Cố Tuyết Trinh vừa đi vào phòng họp thì cảm nhận được có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, theo bản năng, cô nhìn sang thì thấy đôi mắt độc ác của Lục Kim Yến đang bắn về phía cô, làm cô vô thức dâng lên một sự bất an.

Người phụ nữ này đột nhiên mở cuộc họp, không phải là lại nghĩ ra trò xấu xa gì để nhằm vào cô đấy chứ?

Cô vừa suy đoán, vừa ngồi xuống chỗ của mình.

Lục Kim Yến tất nhiên thấy được sự bất an trong ánh mắt của cô, đôi môi đỏ của cô ta nở một nụ cười lạnh lùng.

Sau đó cô ta thu tầm mắt lại, thấy mọi người đã gần như đông đủ thì liền vỗ tay đứng dậy từ chỗ của người đứng đầu.

“Các vị, lần này mở cuộc họp khẩn là muốn thông báo với mọi người, lô hàng mẫu áo quần may sẵn đầu tiên này cần phải giao sớm hơn một chút.”

Cô ta nói ra thời gian, làm ai nấy đều ngạc nhiên và lo lắng nhao nhao lên.

Không có nguyên nhân gì khác, trong số bọn họ còn rất nhiều người còn chưa tìm được vải thích hợp chứ đừng nói là may thành áo quần.

“Tổng giám đốc, như thế có gấp quá không?”

“Phải đấy, tôi còn chưa tìm được vải nữa.”

“Tôi cũng thế, tôi còn thiếu nhiều loại vải lắm, không thể theo thời gian như lúc trước được sao?”

Mọi người đều bàn tán xôn xao, đều mong là có thể thay đổi thời gian.

Cố Tuyết Trinh tuy là không tham gia vào mấy vụ bàn tán này, nhưng trong lòng cũng mong là thời gian có thể giữ như cũ.

Đáng tiếc là không được như mong đợi.

“Các vị, tôi biết mọi người đều có khó khăn, nhưng đây không phải ý của tôi, là ý của cấp trên.”

Lục Kim Yến tỏ thái độ cương quyết: “Hơn nữa tôi tin vào năng lực của mọi người, nhất định trong thời gian quy định này có thể khắc phục khó khăn.”

Mọi người nghe thấy đây là ý của cấp trên thì liền nhìn nhau, rồi vẫn phải yên phận.

Lục Kim Yến thấy vậy thì ánh mắt hiện lên sự hài lòng, lại nói thêm với mọi người mấy câu liên quan đến việc giao áo quần mới tuyên bố kết thúc cuộc họp.

Sau khi cô ta rời đi thì những người khác cũng nối đuôi nhau ra khỏi phòng.

Cố Tuyết Trinh nhớ đến việc cô cũng còn thiếu mấy loại vải nên sau khi ra khỏi phòng họp liền đi đến xưởng vải của nhà họ Cố.

“Cô chủ.”

Người phụ trách nghe được thông báo của nhân viên thì vội vàng chạy ra từ phòng làm việc của trưởng quản xưởng để tiếp đón cô.

“Trưởng quản xưởng không cần để ý tôi, tôi chọn mấy loại vải rồi sẽ đi ngay.”

Cố Tuyết Trinh thấy cô ta thì mỉm cười.

“Cô chủ cần vải gì thì cứ gọi cho tôi là được rồi, sao cô phải đích thân đến đây chọn làm gì.” Trưởng quản xưởng không hề trả lời cô, ngược lại là nịnh hót cô.

Cố Tuyết Trinh vừa đi vào xưởng vừa nói: “Đừng ngại, tự chọn thì sẽ yên tâm hơn.”

Đang nói chuyện thì hai người đã đến được xưởng, không ngờ Cố Tuyết Trinh thấy loại vải đang được sản xuất trên dây chuyền, cô liền cau chặt mày.

“Loại vải này lần trước tôi đến, không phải tôi đã nói chất lượng rất kém rồi sao, hoàn toàn không thể dùng để may đồ được, vì sao vẫn còn sản xuất?”

Cô tức giận chất vấn, người phụ trách thấp thỏm lau đi những giọt mồ hôi lạnh.

“Chuyện này…là ý của tổng giám đốc Cố.”

Cố Tuyết Trinh sững sờ, không ngờ đây lại là ý của Cố Hải Sâm.

Rõ ràng lúc trước cô đã nhắc nhở, nếu như vải xuất hiện vấn đề thì sự hợp tác của hai nhà bất cứ lúc nào cũng có thể bị đình chỉ, không lẽ ông ta hoàn toàn không nghe lọt tai sao.

Nghĩ vậy, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho ông ta.

“Bây giờ tôi đang ở xưởng vải, tôi thấy loại vải kém chất lượng mà lúc trước tôi đã loại bỏ vẫn đang được sản xuất.”

Trong điện thoại, Cố Hải Sâm nghe cô nói liền nheo mắt, ông đã đoán được vì sao cô gọi đến.

“Thì sao?”

“Thì ông thật sự muốn bán loại vải kém chất lượng này cho Phong Diệp Chương hả?”

Cố Tuyết Trinh bị cái giọng điệu đã biết rõ còn cố hỏi của ông làm cô giận đến tối mặt tối mày.

“Có gì mà không được? Mua vật liệu rồi không bán được, có biết công ty sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không?”

“Hừ, tôi không biết sẽ tổn thất bao nhiêu, cũng không muốn biết, nhưng có một điều ông nên hiểu rõ, đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc ông, Phong Diệp Chương không hề tin tưởng tôi, cho nên đã tìm người khác phụ trách kiểm tra chất lượng, ông đem loại vải kém chất lượng này ra lừa dối, nhất định sẽ không đạt tiêu chuẩn.”

Cố Tuyết Trinh quá tức giận vì hành động vô lại của ông, sau khi cô phản bác một hồi thì thẳng thừng cúp máy.

“Cô chủ…” Người phụ trách thấy cô nổi giận đùng đùng thì gọi khẽ.

Cố Tuyết Trinh cất điện thoại đi rồi lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, sau đó im lặng bỏ đi.

Trên đường về thì cô mới bình tĩnh hơn.

Từ thái độ lúc nãy của Cố Hải Sâm có thể thấy được ông ta quyết tâm bán loại vải đó cho Phong Diệp Chương, cho nên chuyện này chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua như vậy.

Đúng như dự đoán, khi cô về đến nhà họ Phong, chỉ chưa đến một tiếng đồng hồ đã nhận được tin nhắn của Cố Hải Sâm.

Cô mở tin nhắn ra xem, một bức ảnh của mẹ cô hiện lên rất rõ ràng, bên dưới còn kèm theo một số lời nói uy hiếp.

Cô cứ thử xem, muốn mẹ cô không được chữa trị phải không?

Cố Tuyết Trinh đọc xong những lời này thì giận đến mức toàn thân run rẩy, không kịp nghĩ gì nữa mà gọi điện thoại sang.

Rất nhanh chóng đã có người bắt máy.

“Cố Hải Sâm, ông dám!” Nếu như mẹ xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho ông đâu!”

Lúc này đây, cô thật muốn đi tìm Cố Hải Sâm để liều mạng với ông ta.

Đáng tiếc cô không thể, ai bảo mẹ cô vẫn còn ở trong tay ông ta.

Nhưng cô không hề biết, tiếng quát tức giận này của cô đúng lúc bị người hầu nữ ngoài cửa nghe thấy, cô ta vội vàng chạy vào báo cáo với Lục Kim Yến.

“Cô Lục, tôi nghe thấy hình như mợ chủ cãi nhau với bố cô ấy thì phải.”

Cô ta nói ngắn gọn những gì mình nghe thấy, Lục Kim Yến nghe mà vô cùng bất ngờ.

Bởi vì Cố Hải Sâm rất cưng chiều con gái, cái này mọi người đều biết, Cố Tuyết Tâm có thể nói là muốn gì được nấy.

Sao tự nhiên lại cãi nhau nhỉ?

Cô ta vừa nghĩ vừa buột miệng hỏi ra.

“Cô có nghe thấy vì sao bọn họ cãi nhau không?”

Người hầu nữ đó chần chừ một lúc rồi lắc đầu: “Không nghe rõ lắm, chỉ nghe thấy mợ chủ nói chuyện vải vóc còn nói gì mà tạm thời gặp chuyện, muốn liều mạng với ông ta gì đó.”

Cô ta nói xong thì dè dặt nhìn về phía Lục Kim Yến.

Lục Kim Yến cũng rất ngờ vực.

Cho dù là từ mặt nào, cô ta đều cảm thấy Cố Tuyết Trâm không nên dùng cái giọng điệu này để nói chuyện với bố.

Người hầu thân cận của cô ta lúc này cũng không nhịn được mà phụ họa thêm: “Cô chủ, nói ra tôi cũng cảm thấy thời gian này Cố Tuyết Trâm kì lạ lắm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.