Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 66

trước
tiếp

CHƯƠNG 66: MUỐN CÔ TRẢ GIÁ ĐẮT

Cố Tuyết Trinh cũng không chú ý đến sự
thay đổi của cô ta, sau khi rời khỏi phòng
họp liền về vị trí của mình.

Khi cô đang chuẩn bị tiếp tục hoàn thành
bản thiết kế, bên tai vang lên mấy tiếng líu
ríu.

“Cô Hứa, xin hỏi chúng tôi có thể làm gì?“

“Cô Mộ, tôi muốn theo cô học tập có
được không?”

Chỉ thấy bên người Hứa Tổ Nhi và Mộ
Thùy Phương có không ít thực tập sinh vây
quanh.

Mà mỗi một người đều tỏ vẻ muốn đi theo
hai người bọn họ.

So với sự nhiệt tình phía bên kia của bọn
họ, bên này Cố Tuyết Trinh lại vắng vẻ khủng
khiếp.

Cô cũng biết những người kia tại sao lại
không tìm đến mình, nhún vai, cô cũng
không thèm quan tâm.

Như vậy cũng tốt, cô thấy vui vẻ và thoải
mái, dù sao học trò không phải dẫn dắt dễ
như vậy.

Nghĩ đến đây, cô thu hồi tầm mắt, dự định
vùi đầu vào công việc.

Đúng vào lúc này, cô nhìn thấy một bóng
người đứng vững vàng trước mặt mình,
bỗng trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói
yếu ớt.

“Cô Cố, ngài có việc gì cần làm không?”

Cố Tuyết Trinh hơi kinh ngạc ngẩng đầu,
chỉ thấy một cô gái mặt mày xinh đẹp đứng
trước mặt mình.

Trên mặt đeo kính đen, không trang điểm,
quần áo cũng vô cùng giản dị, áo thun đơn
giản phối với quần jean và giày thể thao, trên

người vẫn còn mang theo nét ngây thơ của
người mới ra trường.

Cố Tuyết Trinh nhìn cô ta, đôi mắt đẹp
đảo một cái liền nhớ tên của cô gái trước
mặt này.

Tên là Thích Tiểu Bát, đến công ty sớm
hơn so với cô hai ngày, nhưng có vẻ như
không thuộc chủng loại tương đối nổi bật
kia, thậm chí tính cách cũng có chút quái gở.

Nghĩ đến điều này, cô hơi kinh ngạc, cô
gái nhỏ này vậy mà chủ động tới tìm cô.

Dù sao người sáng suốt cũng nhận ra
được rằng cô và tổng giám không hợp nhau,
đi cùng với cô thì chính là đối nghịch với
tổng giám.

Nếu không những người kia sao phải
tránh cô như tránh rắn vậy.

Nhưng nếu cô gái nhỏ này cũng đã chủ
động, cô cũng sẽ không từ chối.

Nhìn thấy ánh mắt cô gái lộ ra vẻ bất an và
lo lắng, cô khẽ mỉm cười nói: “Vậy cô giúp
tôi làm bản mẫu đi.

Thích Tiểu Bát nghe nói như vậy, lập tức
nở nụ cười.

Cô ta vội vàng gật đầu, đi đến bên cạnh
Cố Tuyết Trinh bắt đầu giúp đỡ.

“Cô giáo Cố, phải làm thế nào?”

“Cô dựa vào kích thước trên bản vẽ, trước
tiên giúp tôi cắt vải ra”

Cố Tuyết Trinh sắp xếp công việc cho cô
ta, đồng thời cũng không quên sửa lại: “Cô
không cần phải gọi tôi một cách kính trọng
như vậy, tôi không đảm đương nổi hai chữ
cô giáo, gọi tên tôi là được.”

Nói như vậy, cũng tránh khỏi sự chỉ trích
của những người khác.

Trước mắt cô vẫn chưa nhận được sự
công nhận của những người này, khiêm tốn

một chút cũng có thể tránh được không ít
phiền phức.

Ai ngờ Thích Tiểu Bát lại lắc đầu, kiên trì
nói: “Hai chữ cô giáo ngài gánh nổi, thật ra
tôi đã xem qua diễn đàn nước ngoài kia.”

Cô ta nói xong, mấp máy môi, có chút xấu
hổ nói: “Tôi rất thích tác phẩm của cô, hơn
nữa cô cũng rất lợi hại, thật ra tôi cảm thấy
thật sự muốn bàn về giỏi giang, cô không hề
chênh lệch với mấy người chỗ cô Hứa.

 

Cố Tuyết Trinh nghe cô ta thổi phòng đến
mức hơi ngại ngùng, không ngừng khiêm
tốn.

Trong lòng lại hơi kinh ngạc, cô không ngờ
công ty sẽ có người chú ý tới chuyện diễn
đàn.

Đương nhiên, chuyện diễn đàn ban đầu cô
cũng không cố gắng giấu diếm.

Nhưng diễn đàn đó ở nước ngoài, dù cô ở

trên diễn đàn đấy nhận được không ít phần
thưởng, nhưng trong công ty đều là người
mới nên cũng không biết diễn đàn này,
đương nhiên cũng sẽ xem thường cô.

Về phần Hứa Tổ Nhi và Mộ Thùy Phương,
hai người đó thật sự được giải thưởng, trong
lòng kiêu ngạo, để cho bọn họ khinh thường
cô, người dựa vào “may mắn’ để nổi tiếng,
dù sao trong mắt bọn họ, cô cũng chỉ là một
kẻ tay ngang, cho nên cũng không có bao
nhiêu cảm giác kính sợ với cô.

Duy chỉ có cô bé trước mắt này thừa nhận
thiết kế của cô và còn nói rất thích.

Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy hứng
thú, cùng cô gái này trao đổi những bản
thiết kế tâm đắc.

Hai người vừa nói vừa làm việc, thời gian
trôi qua nhanh chóng, đảo mắt một cái đã
tới giữa trưa.

“Cô giáo Cố, buổi trưa có thể ăn cơm

cùng nhau không?”

Thích Tiểu Bát vẫn chưa thỏa mãn yêu
cầu.

Cố Tuyết Trinh vươn vai, ngáp một cái nói:
“Không được, tự cô đi đi, nếu có thể làm
phiền cô nhân tiện mua giúp tôi một phần
cơm trở về, tối hôm qua không ngủ ngon, tôi
định giữa trưa nghỉ ngơi một lát.”

Cô nói xong, cả người đã nằm nhoài lên
trên bàn.

Thích Tiểu Bát thấy thế cũng không miễn
cưỡng, quay người rời đi.

Khi cô ta rời đi, những người khác trong
khu làm việc cũng lục tục rời đi không ít.

Khi Lục Kim Yến từ văn phòng ra, thấy khu
làm việc lớn như vậy chỉ còn lại một mình Cố
Tuyết Trinh nằm nhoài trên mặt bàn.

Cô ta căm tức lườm Cố Tuyết Trinh, nhất
là khi nghĩ đến vết tích cô ta nhìn thấy lúc

sáng, thật sự là hận không thể lập tức bóp
chết tiện nhân kia.

Dám nhúng chàm anh Diệp Chương của
cô ta.

Sớm muộn cũng có một ngày, cô ta sẽ để
cho cô phải trả một cái giá thật đắt.

Nghĩ đến đây, cô ta hừ lạnh một tiếng thu
hồi tầm mắt lại, dự định rời đi.

Nhưng khi đang đi ngang qua lối tắt qua
bàn làm việc của Hứa Tổ Nhi, phát hiện bản
thiết kế trên bàn làm việc của Hứa Tổ Nhi,
cô ta bỗng nhiên dừng bước lại, một vòng
tính toán hiện lên trong mắt.

Bây giờ cô ta không thu thập được tiện
nhân Cố Tuyết Trâm kia, nhưng cô ta cũng
có thể thu chút tiền lãi.

Nghĩ như vậy, cô ta cầm lấy bản thiết kế
của Hứa Tổ Nhi, cẩn thận đi đến bên cạnh
Cố Tuyết Trinh, tiện tay nhét bản vẽ lên bàn,

lúc này mới nghênh ngang rời đi.

Mà Cố Tuyết Trinh ngủ rất say, hoàn toàn
không biết.

Cho đến khi Thích Tiểu Bát dùng cơm
xong mang theo cơm trưa trở về cho cô, mới
gọi cô thức dậy.

“Cô giáo Cố, dậy đi, dậy ăn cơm.”

Cố Tuyết Trinh mơ mơ màng màng mở
mắt ra, cố nén cơn buồn ngủ, ngồi dậy dùng
cơm, trong lúc đó cũng câu được câu chăng
nói chuyện với Thích Tiểu Bát.

Không bao lâu, Hứa Tổ Nhi cùng những
người khác cũng lục tục trở về.

Cố Tuyết Trinh cũng không để ý tới, ai ngờ
lúc này Hứa Tổ Nhi hoảng hốt kêu lên.

“Bản thiết kế của tôi đâu?”

Chỉ thấy cô ta liên tục tìm kiếm trên mặt
bàn, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.

Những người khác thấy thế, cũng vội vàng
tiến lên giúp đỡ.

“Cô Hứa, có phải cô để quên chỗ nào
không?”

“Không có khả năng, rõ ràng tôi để trên
bàn.”

Hứa Tổ Nhi phản bác.

Mà trợ lý của cô ta lúc này cũng phụ họa
nói: “Lúc tôi đi ra cũng nhìn thấy bản thiết kế
trên bàn.”

Những người khác nghe thấy lời này, chỉ
có thể tiếp tục tìm.

Mộ Thùy Phương nhìn bọn họ, không khỏi
nhíu mày: “Chuyện này thật lạ, cũng chỉ có
chút thời gian đi ăn cơm, bản thiết kế sao có
thể biến mất, vừa rồi có ai ở đây không?”

Cô ta nói xong, ánh mắt tìm tòi nhìn bốn
phía.

Mọi người nhao nhao lắc đầu.

“Vừa rồi tôi cũng ra ngoài ăn cơm, cô ấy
có thể làm chứng.”

“Đúng vậy, tôi cũng thấy cô ấy.”

Những người khác đều có bằng chứng về
sự vắng mặt của họ, cuối cùng Mộ Thùy
Phương nhìn về phía Cố Tuyết Trinh, dò hỏi:
“Thiết kế Cố, không biết vừa rồi cô có ở khu
làm việc không?”

Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế, đầu tiên
là sững sờ, sau đó gật đầu nói: “Tôi ở khu
làm việc, nhưng tôi vẫn luôn ngủ.”

Ai ngờ, lời này của cô vừa dứt, bên tai liền
vang lên tiếng cười lạnh của Hứa Tổ Nhi.

“Đi ngủ? Có ai thấy được?”

Cố Tuyết Trinh nghe giọng điệu quái dị
này, lông mày nhíu chặt nói: “Cô như vậy là
có ý gì? Chẳng lẽ cô nghỉ ngờ tôi tự ý cầm
bản thiết kế của cô?”

Hứa Tổ Nhi mỉa mai nhìn cô: “Cầm hay

không, lục soát một chút liền biết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.