Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 4

trước
tiếp

CHƯƠNG 4: HÔM NAY PHẢI DẠY CHO CÔ MỘT BÀI HỌC

Cố Tuyết Trinh phẫn nộ cực kì, cô tức tối ném
điện thoại lên ghế sô pha, đúng lúc này thì điện
thoại lại vang tiếng chuông.

Là chuông báo có tin nhắn mới.

Cố Tuyết Trinh đứng yên tại chỗ một lúc lâu rồi
mới bực bội cầm điện thoại lên xem.

Cô đọc tin nhắn hiện trên màn hình: “Tuyết
Trâm, em ra đình nghỉ chân một lúc được
không?”

Tin nhắn từ một số lạ.

Đây là điện thoại của Cố Tuyết Trâm, người này
lại gọi cô ta một cách thân mật như Vậy, hẳn phải

là người quen.

Cố Tuyết Trinh tuy cũng rất thắc mắc không
biết đây là ai, nhưng cô cũng không suy nghĩ
nhiều, chỉ chỉnh trang lại quần áo rồi đi đến chỗ

Cái đình nghỉ chân này khỏang chừng một
ngọn núi phía sau biệt thự.

Tuy rằng nhà họ Phong đã rất phung phí, xây
hẳn một cụm biệt thự ở chỗ này, nhưng ở bên
cạnh cũng có không ít các khu biệt thự khác.

Những người có thể sống ở đây đều là những
người không phú thì quý.

Vậy nên dọc theo quãng đường đến đây, Cố
Tuyết Trinh có thể bắt gặp các cụm cây gỗ vô
cùng đắt đỏ cùng những đám hoa đang thi nhau
nở rộ.

Khoảng chừng mười lăm phút sau thì Cố Tuyết
Trinh đã đến nơi hẹn, nhưng không nhìn thấy
người đã hẹn mình đâu.

-.. Ngay lúc cô đang cảm thấy khó hiểu thì bỗng
nghe thấy tiếng bước chân thong dong vọng tới
` từ con đường nhỏ lát đá cuội.

Cố Tuyết Trinh quay đầu lại nhìn thì thấy một
bóng dáng cao lớn đang chầm chậm bước đến.

Anh ta mặc áo vét màu xám bạc phối với sơ mi
trắng, khuôn mặt tuấn tú toát lên vẻ nhã nhặn,

phong thái sang trọng lịch sự phóng khoáng vô cùng.

Trong tay người nọ đang cầm một hộp quà
được gói rất tinh xảo.

Cố Tuyết Trinh vừa nhìn thấy khuôn mặt người
kia thì đã cảm thấy chuyện không ổn rồi.

Bởi vì người đó chính là Tần Bắc Quyền!!

Lúc này, anh ta đã đến trước mặt cô, môi nở nụ
cười ấm ấp, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng yêu
thương, anh nói: “Trâm Trâm, em đến rồi à?”

Cố Tuyết Trinh vừa nghe thấy hai tiếng ‘Trâm
Trâm’ thì da gà da vịt thi nhau nổi lên.

Cô cười gượng, hỏi anh ta: “Ừm… Anh tìm tôi
có việc gì không?”

Tần Bắc Quyền dường như đã cảm nhận được
sự xa cách trong giọng nói của cô, ánh mắt anh
thoáng hiện lên vẻ buồn bã, nhưng rồi cũng mau
chóng giấu đi, anh khẽ cười: “Cũng không có gì,
lúc trước em từng nói là em rất thích bộ váy dạ
hội cao cấp bản giới hạn toàn cầu của Givenchy

mà phải không? Lần này anh đi Milan công tác,

vừa hay một người bạn ở đố eố bộ váy này nên đã
ra giá cao mua lại… tặng cho-em!”

Anh vừa nói vừa chìa hộp quà ra trước mặt cô,
trong đôi mắt ánh lên vẻ chờ mong.

Cố Tuyết Trinh nhìn thoáng qua chiếc hộp đó,
cô thấy hơi lúng túng.

Dựa theo tư liệu mà Cố Hải Sâm đưa cho cô thì
Tần Bắc Quyền không những tuổi trẻ tài cao mà
còn là một công tử nhà giàu có tiếng ở Kinh đô,
đã vậy tính tình còn rất nhã nhặn, giá trị con
người cao.

Lúc trước anh ta từng đính hôn với một cô gái,
cũng là con một gia đình giàu có ở miền Nam.

Hai người này cũng xem như môn đăng hộ đối,
trai có tài gái có sắc.

Nhưng sau này cũng không biết vì lí do gì mà
– anh ta lại hủy cưới.

Xem ra rất có thể là vì Cố Tuyết Trâm.

Nhưng hình như Cố Tuyết Trâm chỉ xem anh ta
như một người bạn mà thôi.

“À ừm, anh Tần… Bắc Quyền, cằm ơn anh đã
nhớ đến sở thích của em, nhưng món quà này
quá đắt tiền, em không thể nhận được. Hơn nữa
em bây giờ đã là con dâu nhà họ Phong, anh
không nên hẹn em ra ngoài gặp như vậy, nếu để
ai đó nhìn thấy sẽ gây ra hiểu lầm.”

Cố Tuyết Trinh cố gắng nói một cách thật khéo
léo, uyển chuyển.

Tần Bắc Quyền nghe cô nói vậy thì mặt mày
anh buồn hẳn đi: “Anh biết rằng làm như vậy là
không ổn, nhưng Tuyết Trâm à, em biết không,
anh rất…”

Anh ta chưa kịp nói hết câu thì bỗng nghe có
tiếng giày cao gót gõ lên mặt đất vọng lại từ phía
sau, âm thanh ấy đang ngày một gần hơn.

Từ chỗ của mình Cố Tuyết Trinh vừa hay có thể
trông thấy Lục Kim Yến đang đi về phía này.

Cô lập tức sợ đến toát mồ hôi hột.

Tiêu rồi tiêu rồi!
Người phụ nữ này vốn đang rất muốn nắm thóp

Cố Tuyết Trâm, nếu như để cô ta thấy mình đứng

chung với Tân Bắc Quyền thì thể nào cô ta cũng

mượn chuyện này ra để gây sự.

Đến chừng đó cô chỉ có nước oan như Thị Kính
mất thôi!

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Cố Tuyết Trinh không
nói thêm lời nào, vội vàng quay đầu bước di.

Tần Bắc Quyền cũng đã nhìn thấy Lục Kim Yến.

Mặt anh ta tối sầm lại, tức giận nói: “Lại là cô
ta!”

Cố Tuyết Trinh thấy anh ta còn đang ngơ ngẩn
đứng tại chỗ thì rất sốt ruột kéo tay: “Còn đứng
đó làm gì, nhanh trốn đi chứ, không lễ anh muốn

bị cô ta phát hiện sao?”
“Nhưng chiếc váy này…”
“Im miệng! Nếu hôm nay mà bị người khác hiểu
lâm thì chúng ta ngay cả làm bạn cũng không được nữa.

Cố Tuyết Trinh lo lắng đến mức cuống cuồng
cả lên, vội vã cắt ngang lời anh ta với giọng uy nghiêm.

Kết quả là không tìm được ai cả!

Cố Tuyết Trinh trưng ra một vẻ mặt ung ung,
ngồi bên chiếc bàn đá trong đình nghỉ chân, nở
nụ cười vẻ bỡn cợt: “Tìm được chưa nhỉ? Có cần
tôi kêu đại ai đó đến không? Để còn chứng minh
những điều cô nói là sự thật.”

Lục Kim Yến tức đến nỗi không thốt nên lời, cô
ta chỉ biết tức tối chửi thầm trong lòng: Đồ tiện
nhân!

Rõ ràng lúc nãy ả có nghe thấy giọng nói của
một người đàn ông, vậy mà giờ lại không thấy ai
cả!

Lại để cô ta thoát nữa rồi!

Mấy lần trước cũng giống vậy, không những
không bắt chẹt được gì mà còn bị ăn mắng một

trận.

Lại nhớ đến chuyện lần trước bị Cố Tuyết Trinh
tát trước mặt mọi người, nỗi uất hận trong lòng
Lục Thì Ngữ lập tức bùng lên.

Ánh mắt cô ta bỗng trở nên dữ tợn, bàn tay vốn

thả lỏng bên hông đột nhiên vung lên định tát vào
mặt Cố Tuyết Trinh.

Cố Tuyết Trinh nhanh nhẹn nghiêng đầu đi, né

được cú tát của cô ta trong gang tấc, ánh mắt
cũng dần hiện lên vẻ phẫn nộ.

“Lục Kim Yến, cô đang làm gì vậy?” Cô trừng
mắt nhìn Lục Kim Yến, lạnh lùng quát.

“Cố Tuyết Trinh, bây giờ cô đang ở trong nhà
họ Phong này, bộ cô nghĩ mình còn có thể tiếp
tục làm trời làm đất chắc? Để tôi nói cho cô biết,
có Lục Kim Yến này ở đây thì cô đừng có hòng!
Hôm nay tôi sẽ thay mặt anh Chương dạy cho cô
một bài học!”

Dứt lời, Lục Kim Yến lại giơ tay định đánh lần nữa.

Cố Tuyết Trinh vội vã đứng dậy lui về phía sau
vài bước để tránh cú tát của cô ta.

Vì quên không để ý độ dốc dưới chân nên cô
bước hụt một bước khiến cả người nghiêng ngả

té ra phía sau.

Cố Tuyết Trinh sợ hãi kêu lớn, tay vô thức quờ
_ quạng mong sẽ túm được vật gì đó để đứng vững
lại, song cuối cũng không thể với được vật gì cả.

Cô Lục, tùy tiện lấy một tấm ảnh ghép ra để
lừa ai vậy? Cô cho rằng Diệp Chương sẽ tính sao?”
Cố Tuyết Trình cười nhạo, quăng tấm ảnh trả lại.

Lục Kim Yến không ngờ Cố Tuyết Trinh lại bình
tĩnh như vậy nên tức vô cùng.

Người phụ nữ đê tiện này đúng là rất biết diễn kịch
Đến lúc này, mà vẫn không chịu nhận!

Tưởng làm vậy thì có thể thoát được sao?

Đúng là nằm mơ!

“Cố Tuyết Trâm, đúng là chưa thấy quan tài
chưa đổ lệ, đợi đấy, đợi tôi tổng hợp được tất cả
chứng cứ về sự trác táng của cô, xem cô còn già

mồm nữa không!”
Lục Kim Yến nói xong thì giận dữ bỏ di.

Cố Tuyết Trinh vẫn đứng đó, nhíu mày, đột

nhiên cô cảm thấy nguy cỡ”

Việc thế thân này xem ra không dễ làm như cô
tưởng.

Không chỉ phải cẩn thận không để bị lộ mà còn
phải đối mặt với các kiểu làm khó làm dễ nhằm

vào mình.
Tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt.

Xem ra, cô phải hỏi Cố Hải Sâm xem Cố Tuyết
Trâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc khi
nào mới có thể xuất hiện, trong lòng cô cũng có
chuẩn bị sẵn!

Nghĩ vậy, Cố Tuyết Trinh liền quay trở về
phòng, gọi điện thoại cho Cố Hải Sâm hỏi.

Ai ngờ, Cố Hải Sâm chỉ lạnh lùng nói một câu:
“Những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, đóng
vai của mình cho tốt là được, đừng quên tiền

chữa bệnh của mẹ cô.”

Nói xong, cũng không chờ Cố Tuyết Trinh phản

ứng, cúp luôn điện thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.