Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 87

trước
tiếp

Chương 087: Sinh thêm con gái

“Tẩn Trọng Hàn, cám ơn…” Trong giọng nói run rẩy và nghẹn ngào có thể cảm nhận được vẻ mong manh và bất lực, trong đôi mắt rưng rưng lại lóe lên chút buồn bã.

“Hà Hà?” Giọng nói run rẩy đó làm tim Tần Trọng Hàn đau đớn hơn, chỉ ôm chặt lấy Tiêu Hà Hà, cảm thương cho sự mong manh và bất lực của cô vào lúc này.

“Tôi ổn rồi.” Nước mắt ngừng chảy, Tiêu Hà Hà nhanh chóng đẩy người Tần Trọng Hàn ra, tuy mắt vẫn còn đỏ như mắt thỏ, nhưng vẫn lên tiếng bằng giọng bướng bỉnh và lạnh lùng. “Tôi không sao, xin lỗi!”

Cô nhìn thấy trên cái áo vest của anh ta bị ướt một mảng lớn, liền lập tức cảm thấy áy náy.

Đọc truyện, nghe truyện mới nhất cập nhật thường xuyên tại truyenaudiohay.com

“Nếu thấy áy náy, em hãy cho tôi ăn thật no đi! Tôi nhịn đói lâu lắm rồi!” Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng Cô im lặng không nói gì, không biết phải giải thích gì. Bờ ngực của anh ta rất rộng, rất ấm áp. Nhưng cô cũng biết rằng, bờ ngực này là của người khác, chứ không phải của loại phụ nữ đã nhơ nhớp như cô.

Ông Tần nói rất đúng, loại phụ nữ từng làm người đẻ mướn như cô không có tư cách làm mẹ của Ngữ Điền, dù đó là con trai của cô, nhưng cũng là cháu của nhà họ Tần!

“Tần Trọng Hàn, làm ơn tha cho tôi đi! Thật đó! Tôi không cần Ngữ Điền nữa, không cần nữa!” Giọng của rất nhỏ, lộ rõ sự đau đớn, đau đến tận tim gan.

Tần Trọng Hàn nhìn chằm chằm vào đầu cô mà ánh mắt rực lửa, đây là lần đầu tiên thấy cô bất lực đến vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rồi. “Những lời ông già nói, em đừng để trong lòng, ông ấy không quyết định được!”

Anh ta đã nhượng bộ rồi, sẽ không cưới Tiêu Hà Hà về nhà, nhưng cũng đừng mong Ngữ điệu vô cùng ám muội, ám muội đến mức người và thần phải nổi giận.

Trong lúc cô ngạc nhiên thì anh ta bồng cô lên, đi vể phía phòng ngủ.

Cô mở to đôi mắt mơ hồ và ngước lên nhìn anh ta, cái cằm còn một ít râu thật gợi cảm. Nhưng anh ta đột nhiên nói: “Chúng ta sinh một đứa con gái đi!”

Cơ thể của cô một lần nữa cứng đờ, thì ra điều anh ta vừa nói là thật. Nhưng cô có là gì đâu?

Sinh con rồi thì thế nào? Còn Ngữ Điền phải làm sao? Mọi thứ đang rối như vậy! Cô nói sẽ ra đi, nhưng mới chưa được ba ngày thì đã tiếp tục lên giường với anh ta rồi, làm mọi chuyện càng rối hơn!

Anh ta cầm tay cô lên, nhìn thấy móng tay cô bị xước mấy chỗ, trong tim đau nhói, liền nhíu mày. “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Bất cẩn nên bị cạ trúng!” Cô không có ý định giải thích, vì ngày hôm đó quá chán chường, không ngờ cấu vào tường lại làm tay bị thương.

Anh ta hơi ngạc nhiên, nhìn thấy ánh mắt tránh né của cô, trong lòng đã biết cô đang nói dối. Anh ta biết nhất định là ông già đã đến tìm cô, nhất định đã nói sẽ không cho cô gặp Ngữ Điền, và cô gái ngốc nghếch này đã cam chịu số phận của mình.

“Đừng lo, ngày mai anh sẽ đón Ngữ Điền về, em sẽ không mất con trai đâu!” Cô nghe thấy lời anh ta nói, bỗng chết lặng.

Nhưng ba anh ta sẽ đồng ý sao? Làm vậy liệu có tốt cho Ngữ Điền không? Thật sự sẽ ổn chứ?

“Ngữ Điền không thể không có mẹ!” Anh ta tiếp tục nói, bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. “Ngược lại, chúng ta phải sinh thêm con. Nhà họ Tần đã độc đinh ba đời, em phải sinh thêm nhiều con nữa!”

Mặt cô đỏ ửng. “Tần Trọng Hàn, tôi không có tư cách! Tôi từng là người đẻ mướn cho anh, đây là vết nhơ không thể xóa nhòa trong cuộc đời tôi.”

Nói ra câu này, Tiêu Hà Hà thấy tim mình đau như ai xé. “Loại phụ nữ như tôi không có tư cách để sinh con cho họ Tần, anh nên tìm một cô gái môn đăng hộ đối! Hãy nói với Ngữ Điền, mẹ nó đã chết rồi!”

“Ai nói em không có tư cách?” Anh ta nhướn mày. “Con của anh chỉ được do em sinh ra thôi! Những người phụ nữ khác mới không có tư cách! Em cứ sống thật tốt, tại sao phải nói đến cái chết? Con thích em, em muốn anh đi tìm ai? Em đừng hòng chối bỏ trách nhiệm làm mẹ. Em phải nuôi Ngữ Điền khôn lớn, dạy dỗ nó, yêu thương nó, đây mới là trách nhiệm của em. Đương nhiên là cả Thịnh Thịnh nữa!”

“Thật sao?” Mắt cô di chuyển, mỉm cười thẹn thùng, xinh đẹp như ánh trăng rằm, nhưng vẫn khó che giấu nỗi đau trong đáy mắt.

Tần Trọng Hàn di chuyển tay mình lên má cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giữ chặt cô. “Chỉ được do em sinh thôi! Anh muốn một đứa con gái, một đứa con gái xinh đẹp như em, sinh cho anh một đứa!”

Tiêu Hà Hà ngớ ra, nhưng có một chút dịu dàng và rung động đã xuất hiện từ sâu trong đôi mắt, với vẻ kinh ngạc.

“Tần Trọng Hàn…”

….

Đắp chăn lại cho cô, ngắm cô đang ngủ say bằng ánh mắt lưu luyến, rồi cầm lấy điện thoại để gọi một cuộc.

Cuộc gọi được kết nối, và giọng của Tần Trọng Hàn rất thờ ơ. “Ba đã đến gặp cô ấy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.