Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 3

trước
tiếp

Chương 003: Mất em trai

“Alo! Tiêu Tiêu hả? Em thấy khó chịu chỗ nào?” Tiêu Hà Hà lo lắng hỏi.

ở đầu bên kia vang lên một giọng nói xa lạ: “Cô Tiêu, tôi là bác sĩ điều trị chính của Tiêu Tiêu. Thành thật xin lỗi, em trai của cô đã qua đời rồi! Chiểu nay, vì cậu bé không tìm được cô, lo lắng quá nên đã ngất đi, sau đó không tỉnh lại nữa. Cô Tiêu, cô biết những người bị bệnh tim không thể chịu được kích động, chúng tôi cũng rất xin lỗi!”

“Bác sĩ đang nói gì vậy?” Tiêu Hà Hà nhét 5 ngón tay vào miệng, nước mắt rơi xuống lã chã. “Không… Không thể nào, Tiêu Tiêu sẽ không chết đâu, không đâu…”

Người đàn ông ngạc nhiên quay người lại, nhìn vào tấm lưng trần thon thả nhưng đang run rẩy của Tiêu Hà Hà, trong lòng anh ta cũng hơi sững sờ, có người chết sao?

Đọc truyện, nghe truyện mới nhất cập nhật thường xuyên tại truyenaudiohay.com

Anh ta bước tới và ngồi xuống đối diện với cô, nhìn thấy khóe miệng cô đang chảy máu, bốn ngón tay trong miệng đã bị cắn đứt. Anh ta hơi cau mày lại, khuôn mặt nhỏ nhắn này, nhìn đâu cũng thấy đáng thương.

“Tôi sẽ tới đó liền, tôi tới đó liền!” Tiêu Hà Hà bất thình lình để điện thoại xuống và đứng dậy, nhưng vì chỗ ở giữa hai chân quá đau nên suýt nữa đã bị ngã. Người đàn ông giơ tay ra đỡ lấy cô.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiêu Hà Hà không ngẩng đầu lên, nước mắt chỉ chảy ra. Tiêu Tiêu chết rồi, cô không còn gì nữa cả, người thân duy nhất cũng không còn, cô phải đi tìm Tiêu Tiêu. “Tôi muốn ra ngoài, tôi muốn ra ngoài, tôi không cần tiền, hợp đồng của chúng ta bị xóa bỏ, tôi không cần tiền nữa!”

“Cô chắc chứ?” Người đàn ông cau mày.

Tiêu Hà Hà giãy giụa thoát khỏi anh ta, cầm lấy quần áo của mình rồi mặc vào. Mặc kệ ánh mắt của người đàn ông sau lưng kinh ngạc thế nào, cô đeo ba lô lên, chỉ lấy đồ đạc của mình rồi rời đi.

Người đàn ông tóm chặt lấy cô: “Buổi tối ở đây không có xe xuống núi đâu, đã xảy ra chuyện gì?”

Nước mắt của Tiêu Hà Hà xoay tròn trong mắt: “Tôi muốn xuống núi!”

Người đàn ông không nói gì thêm, đôi mắt sâu thẳm híp lại: “Để tôi đưa cô xuống núi!”

Trên đường đi, nước mắt của Tiêu Hà Hà cứ tuôn ra, còn người đàn ông đang lái xe bên cạnh cũng im lặng không nói gì, mãi đến khi đã chở cô tới bệnh viện. “Nếu cô không muốn làm nữa, tôi cũng không ép cô! Một nửa chi phí xem như là tiền đền bù cho đêm đểu tiên của cô vậy!”

Tiêu Hà Hà hơi khựng người lại, nhưng vẫn ra khỏi xe mà không nói gì.

Nhìn bóng cô chạy như bay vào trong bệnh viện, khớp của những ngón tay mảnh khảnh đang cầm vô-lăng trắng bệch lên, bực bội cởi mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt điển trai như Phan An, nhưng đôi chân mày vẫn nhíu chặt lại, một vẻ u sầu nhuốm lên trong mắt…

Khi Tiêu Hà Hà đến được phòng bệnh, các y tá vừa dùng tấm ga giường màu trắng phủ lên người Tiêu Tiêu.

“Em trai cùa tôi đâu? Em trai của tôi đâu rồi?” Cô thấy ai cũng hỏi như một người điên.

“Cô Tiêu, tôi xin lỗi, đã không còn cách nào khác!” Bác sĩ điều trị chính day dứt và nói xin lỗi Tiêu Hà Hà. Tuy bệnh nhân chết là một chuyện rất bình thường, anh ta là bác sĩ nên không còn lạ lẫm gì nữa, nhưng đứa bé này chỉ mới 15 tuổi, chết quả thực rất đáng tiếc.

Trên giường bệnh, nhìn vào cơ thể ốm yếu được tấm ga giường bao phủ, Tiêu Hà Hà hét lên một tiếng chói tai: “Không…”

“Cô Tiêu, xin nén bi thương!” Các bác sĩ và y tá đều khuyên cô với vẻ mặt đồng cảm.

Chỉ hét lên một tiếng, cô run rẩy kéo tấm ga giường ra, nhìn thấy khuôn mặt xám xịt và đôi môi xanh xao của Tiêu Tiêu, nước mắt cô rơi xuống lã chã.

Trong khoảnh khắc xé ruột xé gan nhất đó, cô cũng chỉ bật khóc, cố hết sức không cho mình gây ra bất kỳ tiếng động nào: “Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu ơi…”

Như thể chỉ dốc sức gào thét tận đáy lòng mình, cậu bé sẽ quay về bên cạnh cô.

Một tháng rưỡi sau đó.

Tiêu Hà Hà đang hỗn loạn cuối cùng cũng đã chấp nhận sự thật Tiêu Tiêu đã ra đi, và ngay vào lúc này, cô cũng phát hiện ra mình đã có thai.

Mới chì một đêm, cô đã trúng chiêu rồi!

Kinh ngạc, đờ đẫn, buồn phiền, rồi lại ngạc nhiên mừng rỡ. Đây sẽ là người thân nhất của cô trên đời này, một sinh mạng mới đang được hình thành trong bụng cô.

Ra khỏi cánh cửa khoa phụ sản, Tiêu Hà Hà cầm phiếu xét nghiệm trên tay rồi nhìn số thứ tự trên đó, lộ ra một nụ cười hiếm có trong hơn một tháng nay.

Nghĩ đến người thuê đó, anh ta quả thực không đến tìm cô!

Nếu để anh ta biết được chuyện này, cô không biết sẽ thế nào. Nghĩ đến đây, Tiêu Hà Hà bắt đầu hoảng loạn. Không được, cô phải bỏ trốn, lập tức trốn đến một nơi mà không ai quen biết cô.

Bước nhanh về phía trước, trong hành lang, Tiêu Hà Hà hớt hơ hớt hãi đụng thẳng vào bầu ngực rộng lớn của một người: “ôi! Tôi xin lỗi!”

Ngước lên nhìn theo bản năng, nhìn thấy một thân hình mảnh mai, bộ đồ vest màu đen bao phủ quanh cơ thể rắn chắc của anh ta. Thân hình cao lớn, khuôn mặt gầy gò nhưng có nghị lực kèm theo vẻ lạnh lùng như tuyết mùa đông. Đôi mắt đen sâu thẳm như ngôi sao rơi xuống trên bầu trời, lấp lánh rực rỡ, nhưng dường như ẩn chứa vẻ u sầu. Cái mũi thẳng như tác phẩm điêu khắc thời Hy Lạp cổ đại. Đôi môi mỏng với các góc cạnh rõ ràng đang nhếch lên không hề có chút tình cảm.

“Anh gì ơi, xin lỗi anh!” Tiêu Hà Hà lại xin lỗi lần nữa, tự nhiên cảm thấy người này quen quen, nhưng không thể nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

Người đàn ông đó chỉ cúi đầu, khi nhìn thấy Tiêu Hà Hà, anh ta hơi ngạc nhiên rồi gật đầu: “Không có gì!”

Giọng nói trầm và lạnh lùng như băng, tự nhiên Tiêu Hà Hà giật mình, khẽ cúi chào rồi quay người rời đi.

Người đàn ông đó không ngăn cô lại mà chỉ quay đầu nhìn bóng dáng gầy gò đang hoảng hốt rời đi, ánh mắt sâu thẳm và khó đoán.

Vừa cúi đầu nhìn xuống, anh ta nhìn thấy một tờ kết quả xét nghiệm rơi dưới đất và nhặt nó lên. Khi nhìn thấy trên đó viết tên Tiêu Hà Hà, kết quả là dấu cộng, ghi chú rõ là đã có thai, đôi mắt của người đàn ông nheo lại, rồi một lần nữa quay đầu nhìn cô gái đang rời đi, ánh mắt nguy hiểm như con báo ẩn mình nhìn thấy con mồi, chính xác đến đáng sợ…

“Trọng Hàn, sao anh lại đến đây? Không phải em nói anh không cần tới rồi hay sao?” Đột nhiên, giọng của một cô gái ngọt ngào vang lên. Tẩn Trọng Hàn nhanh chóng nhét tờ kết quả vào trong túi áo của mình, mỉm cười một cách dịu dàng.

7 tháng sau. Ở khoa phụ sản bệnh viện.

“Mig ơi, em SỢ!” Tiêu Hà Hà vẻ mặt đau đớn, mặt đẫm mồ hôi siết chặt tay người bạn thân Mig của cô, không chịu được phải hét lên: “A… Đau quá!”

“Hà Hà, em cố chịu một chút, bác sĩ nói đứa bé sẽ được sinh ra sớm thôi. Đừng sợ, chị sẽ ở ngoài này chờ em! Em hãy nghĩ đến việc mình sắp có một đứa con dễ thương, em phải dũng cảm lên nha, em bé vẫn đang chờ mẹ của nó là em sớm sinh nó ra đó! Ha!” Mig cùng y tá đẩy cô vào phòng sinh với vẻ lo lắng.

Một tiếng sau, cuối cùng đã nghe thấy tiêng khóc của em bé vang lên từ trong phòng sinh, Mig chắp hai tay trước ngực và cầu nguyện: “A! Cuối cùng cũng sinh nở bình an rồi!”

Cánh cửa phòng sinh được mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang xuống: “Mẹ và con đều bình an, một bé trai, nặng ba ký rưỡi!”

“Cám ơn bác sĩ!” Mig khom lưng đáp lễ với vẻ mặt cảm động, thay mặt Hà Hà cám ơn bác sĩ. “Cám ơn…”

“Vào thăm bạn của cô đi, cô ấy rất mạnh mẽ!” Bác sĩ mỉm cười rồi rời đi.

Tiêu Hà Hà được đẩy vào phòng bệnh có một khuôn mặt nhợt nhạt, trong mắt ngấn lệ. “Mig ơi, là con trai có phải không? Em lại có người thân rồi!”

“Đúng vậy, Hà Hà, em có con trai rồi, một cậu bé xinh xắn. Chờ khi nào em xuống khỏi giường được, chúng ta sẽ đến thăm nó!”

“Em muốn đi ngay bây giờ, vừa rồi trong phòng sinh chỉ nhìn được một cái, nó dễ thương lắm!” Nói rồi, trên mặt Tiêu Hà Hà đầy vẻ hiền hậu.

“Em đã đặt tên chưa? Nói chị nghe thử.” Mig cười hỏi. “Nói trước nha, nó là con nuôi của chị!”

“Hì hì, được thôi, con nuôi của chị, con ruột của em!” Cả hai cùng cười, khung cảnh rất ấm áp. “À, nó tên là Tiêu Thừa, biệt danh là Thịnh Thịnh được không?”

“Chà, tên hay đó, thừa tiền khải hậu nha (kê thừa cái cũ, sáng tạo cái mới). Ha ha, được lắm! Con nuôi của chị tên là Thịnh Thịnh!” Mig cười và gật đểu.

Nhưng, ngay lúc đó, y tá đột nhiên hốt hoảng chạy tới nói với hai người: “Cô Tiêu, con của cô biến mất rồi!”

“Cái gì?” Như sét đánh ngang tai, Tiêu Hà Hà kinh hoàng tột đỉnh. “Sao tự nhiên con tôi lại biến mất được?”

“Hồi nãy có bốn người mặc áo đen đến đây, họ để lại cái này, nói cô Tiêu xem xong sẽ biết tại sao!” Y tá nói rồi đưa ra một cái phong bì.

“A…” Tiêu Hà Hà cầm lấy cái phong bì với đôi tay run rẩy. Mở ra bên trong là một tấm séc, số tiền ghi trên đó hình như là 5 triệu, ngoài ra còn kèm theo một lá thư được đánh máy. Cô liếc nhìn lá thư, cả khuôn mặt tái nhợt hơn, hét lên một tiếng như xé nát ruột gan: “Không…”

Mig cầm lấy lá thư, kinh ngạc hỏi: “Sao lại như vậy?”

“Anh ta đã tìm đến rồi. Mig, con của em, em muốn con của em!” Tiêu Hà Hà mặt đầy nước mắt, đã không thể chịu nổi phải nằm ẹp xuống.

“Hà Hà, chị sẽ tìm giùm em, chúng ta đi tìm con!” Mig ôm chặt cô, muốn an ủi nhưng nhận ra tay chân cô đều lạnh ngắt. “Hà Hà à, em phải mạnh mẽ lên, đừng làm chị sợ được không?”

“Em muốn con của em thôi, em không cần tiền, em chỉ cần Thịnh Thịnh của em, con của em!” Tiếng khóc như xé ruột xé gan, cuối cùng dần biến thành tiếng rên rĩ đầy bi thương. Giông như một con mèo nhỏ bị thương, Tiêu Hà Hà nằm co quắp trên giường bệnh, đau đớn và bất lực…

Năm năm sau.

“Mẹ ơi, khi nào chúng ta mới đến nhà của dì Mig vậy? Thịnh Thịnh rất nhớ dì Mig!”

Trên máy bay, bên cạnh người phụ nữ trẻ có một cậu bé 5 tuổi da trắng nõn đang ngồi, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi môi đỏ và hàm răng trắng xinh lên nhìn người mẹ xinh đẹp của mình – Tiêu Hà Hà.

“Sắp tới rồi con. Thịnh Thịnh ngoan nè, dì Mig sẽ đến đón Thịnh Thịnh mà, chút nữa chúng ta sẽ được gặp dì rồi, ngồi đàng hoàng!” Tiêu Hà Hà mỉm cười dịu dàng, nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của con trai, trong lòng cô rất khó chịu, ánh mắt cũng bắt đầu trống rỗng, như thể muốn thông qua khuôn mặt non nớt này để tưởng tượng về một khuôn mặt khác cũng non nớt nhưng chỉ có duyên gặp mặt một lần.

Tha thứ cho mẹ, mẹ thực sự không biết con đang ở đâu, mẹ xin lỗi!

Một giọt nước mắt chảy xuống mặt, mỗi khi nghĩ đến đứa con bị bắt đi, trong lòng cô lại buồn bã, và lòng căm hận đối với người đàn ông đeo mặt nạ cáo đó lại thấm vào tận xương tủy. Sao anh ta lại tàn nhẫn đến vậy, bắt họ phải cốt nhục chia lìa?

“Mẹ ơi, mẹ khóc rồi kìa!” Bàn tay bé nhỏ vươn tới và giúp mẹ lau nước mắt. “Mẹ đừng khóc, Thịnh Thịnh sẽ ngoan, Thịnh Thịnh sẽ bảo vệ mẹ!”

“Con trai ngoan, mẹ không khóc! Mẹ chỉ vui quá thôi, cuối cùng chúng ta cũng quay về rồi!” Tiêu Hà Hà lau nước mắt, hôn lên mặt con trai.

Đứa bé năm xưa cô nhặt được bên bờ sông khi đang mất hết ý chí này, không ngờ nó thân thiết đến vậy, đã đi cùng cô 5 năm, mang lại cho cô niềm vui lớn lao, cũng giống như con của cô đã quay về bên cô vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.