Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 6

trước
tiếp

Chương 6

“Tôi là Tô Nhược Hân, tôi đang ở cùng với Thiên Tường, Thiên Tường tốt hơn rất nhiều rồi, làm phiền các người đưa xe đến đón Thiên Tường về…”

Giây tiếp theo, trong điện thoại chỉ còn tiếng ‘tút tút’, người giúp việc nhà họ Hạ đã cúp máy….

Vẻ mặt Tô Nhược Hân vốn dĩ đã tái nhợt, bây giờ càng thêm tái nhợt.

Người giúp việc của nhà họ Hạ xem cuộc điện thoại này của cô là cuộc điện thoại quấy rối.

Tất cả người nhà họ Hạ đều nhận định Hạ Thiên Tường đã bị giãn đồng tử không thể có chuyển biến tốt, nên cô gọi đến như thế này, không có ai tin.

“Sao vậy? Người nhà của cháu không nhận hả?” Ông lão bên cạnh quan tâm nhìn sang.

“Không sao, rất nhanh sẽ có người đến để đón bọn cháu rời đi.” Tô Nhược Hân đặt Hạ Thiên Tường vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh lên giường của ông lão.

Lúc đặt xuống, cảm nhận được hình như Hạ Thiên Tường có động đậy.

Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn anh ta, người đàn ông từ trong ra ngoài đều lộ ra sự sạch sẽ dường như đang kháng nghị cô ném anh lên chiếc giường của người già hơi bẩn và bừa bộn.

Tô Nhược Hân lười để ý đến anh, nếu như không phải do anh, cô cũng không nhếch nhác như thế này.

Sau đó, Tô Nhược Hân gọi liên tiếp hai cuộc điện thoại.

Lần này, có người nhận, cũng có phản hồi.

Trả điện thoại lại cho ông lão, Tô Nhược Hân yên tĩnh ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên Tường, nhắm mắt lại.

Cô quá yếu rồi.

Sau khi sử dụng cửu âm thái kinh, cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự khó chịu của cơ thể.

“Cô gái, có muốn uống một ly nước không?”

“Không cần đâu, cháu nghỉ ngơi một lúc là được.” Tô Nhược Hân bắt đầu vận dụng cửu kinh bát mạch để khôi phục lại lục phủ ngũ tạng đã bị tổn thương.

Hai mươi phút sau, lúc tiếng còi xe cứu thương 115 và tiếng còi xe cảnh sát 113 inh tai nhức óc từ phía dưới núi truyền đến, ông lão cuối cùng cũng biết Tô Nhược Hân mời ai đến đón bọn họ rời đi.

Hạ Thiên Tường được đưa lên xe cứu thương.

Tô Nhược Hân lên xe cảnh sát.

Cuối cùng không cần trông chừng Hạ Thiên Tường nữa, Tô Nhược Hân thoải mái ngả lưng vào ghế.

“Họ tên?”

“Tô Nhược Hân.”

“Người bạn của cô tên là gì?”

“Hạ Thiên Tường.”

“Hạ Thiên….” Anh cảnh sát đang ghi chép viết đến đây, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cái tên cô nói là tên của anh Hạ Thiên Tường của tập đoàn Hạ thị sao?” Nói xong, ngẩng đầu lên xe cứu thương ở phía trước, nhớ lại khuôn mặt của người đàn ông bị khiêng vào trong xe, lẩm bẩm một mình nói: “Hình như thật sự có chút giống.”

Ách, đó không phải là giống, mà chính là anh.

Nhưng, Tô Nhược Hân lười giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.