Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1182

trước
tiếp

Chương 1182

Xuân Phong xoay người nói một câu với chủ tiệm, chủ tiệm gật đầu rồi dẫn Tô Nhược Hân vào bên trong quầy.

Người đó mở hết ngăn kéo này tới ngăn kéo khác nhưng tổng cộng cũng chỉ có ba mươi mấy loại thuốc, thật sự ít đến đáng thương.

‘Tô Nhược Hân rất nghiêm túc nhìn từng cái một, sau đó nhíu mày.

Cô phát hiện trong số hơn ba mươi loại dược liệu vốn ít đến đáng thương này, có một bộ phận nhỏ đã hết hạn sử dụng, nếu dùng số đó để sắc thuốc thì hiệu quả thuốc cũng sẽ kém đi rất nhiều.

Cuối cùng, chỉ có thể suy nghĩ trong số hơn hai mươi mấy loại thuốc này, chọn ra mười loại, sau đó tự mình cân đo, cô chỉ nhặt ra hai gói thuốc dùng trong hai ngày, hai ngày sau lại dựa theo bệnh tình của ông cụ mà đổi phương thuốc một lần nữa.

Sau khi phân loại xong, cô đóng thành từng gói một rồi đưa cho Xuân Phong: “Hai ngày này cứ uống hai gói thuốc trước đi, mỗi gói thuốc sắc hai lần, sáng một lần chiều một lần”

“Sau đó thì sao?” Xuân Phong nhận lấy nhưng vẫn chưa rời đi mà hỏi tiếp.

Tô Nhược Hân cười nói: “Sau đó ông cụ còn phải uống thuốc ít nhất ba tháng nữa, nhưng loại thuốc trong hiệu thuốc này quá ít, có lẽ phải đi vào trong đất liền để đặt thuốc.”

“Cửa hàng chúng tôi có thể đặt giúp cô, cô muốn dược liệu gì thì cứ nói cho tôi, tôi sẽ thay cô đặt, muộn nhất là ngày mốt là sẽ có hàng.” Chủ tiệm nghe được cơ hội làm ăn, lập tức ân cần muốn hỗ trợ.

Tô Nhược Hân nghĩ lại con đường đến đây, trên con đường này ngoại từ đường cao tốc thì không còn một phương tiện giao thông nào khác, việc di chuyển không hề dễ dàng: “Xuân Phong, anh quyết định đi”

Chuyện như thế này, Xuân Phong thân là người địa phương sẽ có quyền quyết định hơn là cô.

“Được, vậy giao cho chỗ này đặt hàng giúp. Bác sĩ Tô, cô cứ viết ra những loại thuốc cô cần giao cho bọn họ là được.”

Tô Nhược Hân nhận lấy giấy bút, nhanh chóng viết ra vài chục vị, nhìn thấy cô vẫn còn đang viết, chủ tiệm ghé sát vào nhìn: “Nhiều như thế có phải nên giao một phần tiền đặt cọc hay không?”

Tô Nhược Hân nhìn thuốc trong tiệm, chủng loại thật sự quá đơn điệu, vì thế chỉ chân chừ một chút rồi nói: “Được, tôi sẽ thanh toán trước.” Cô suy nghĩ mấy trăm triệu trong thẻ từ khoản tiền đua xe lần trước của cô, hầu hết đều dùng để thanh toán tiền đặt cọc mua nhà ở cho dì nhỏ, nhưng vẫn còn dư lại hơn ba trăm triệu, như thế đã là quá đủ để mở hai mươi hiệu thuốc như thế này, chứ đừng nói chi đến việc chỉ mua một số loại thuốc. Nghĩ như thế, cô lại nhanh chóng thêm một số loại thuốc đã pha chế sẵn.

Thuốc pha chế sẵn sẽ dễ uống hơn thuốc Đông Viết xong cô đưa lại cho chủ tiệm: “Ông có tài khoản không? Tôi chuyển tiền cho ông.”

“Cái này…”

“Tôi trả cho.” Kết quả, Xuân Phong bước tới mở túi vải đang mang trên người, nhanh chóng lấy tiền ra.

Đúng vậy, tất cả đều là tiền mặt.

“Nhiêu đó đủ không?”

“Tôi cũng không chắc nữa, cứ mua trước đã rồi tính tiếp, không đủ lại bổ sung thêm” Chủ tiệm nhận lấy, gương mặt cười tươi như hoa, loại thuốc này vừa nhập vào đã có thể bán đi, không kể việc không bị dồn hàng, mà còn có thể kiếm lời từ phần chênh lệch giá, hoàn toàn là chuyện không vốn mà lời.

Sau khi đã sắp xếp xong xuôi, Tô Nhược Hân và Xuân Phong lần lượt bước ra khỏi hiệu thuốc, bên ngoài cửa, Hạ Tam đứng ở đó giống như thần giữ cửa, vẫn luôn bảo vệ Tô Nhược Hân.

“Xuân Phong, cậu lại đây một chút.” Kết quả, Tô Nhược Hân vừa đi ra ngoài, chủ tiệm đã kêu Xuân Phong.

“Có chuyện gì sao?” Xuân Phong quay đầu lại nhưng không đi qua đó, kết quả anh ta vừa hỏi, chủ tiệm lập tức có hơi ngượng ngùng mà gãi đầu: “Không… không có gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.