Cô vợ thần bí muốn chạy đâu

Chương 57

trước
tiếp

CHƯƠNG 57: ĐỐI ĐẦU

“Anh ba, cô ấy biết có người muốn ngăn cản cô ấy, hơn nữa cô ấy còn là chuyên gia tâm lý tội phạm, thật sự lợi hại.” Nghĩ đến ban nãy khi thang máy đóng lại, nụ cười mê người của cô, Cậu năm Tào thật sự không kiềm chế nổi phải gọi điện nhắc nhở anh ba một chút, nụ cười đó của cô giống như đã biết gì đó, hoặc có ý định gì đó.

“Ừm.” Dương Tầm Chiêu thấp giọng trả lời, sau đó nhìn thấy số thứ tự hiện lên trên thang máy, thang máy đang đi từ tầng sáu xuống, dừng lại ở tầng năm, đôi mắt của Dương Tầm Chiêu hơi híp lại.

“Thang máy dừng ở tầng năm, cô ấy muốn xuống tầng năm ư? Còn cố ý tung hỏa mù?” Cậu năm Tào đương nhiên cũng nhìn thấy, lúc này anh ta vẫn đang nói chuyện điện thoại với Dương Tầm Chiêu : “Anh ba, em cảm thấy cô ấy rất có khả năng đang cố ý muốn dẫn chúng ta lên trên.”

Cậu năm Tào cảm thấy khả năng này khá lớn.

Nhưng cô sẽ không thật sự nghĩ rằng anh ba dễ đối phó, dễ bị mắc lừa như vậy đấy chứ? Cả sở công an này chỉ có duy nhất một cửa ra ngoài, cho dù cô ấy dừng ở tầng nào, cuối cùng vẫn phải đi ra từ cánh cửa đó, vì vậy cách tốt nhất chính là đứng đợi sẵn ở cửa ra vào.

Thời gian thang máy dừng lại ở tầng năm không lâu, nhưng cũng lâu hơn một chút so với bình thường khi thang máy đi lên, khoảng ba mươi phút sau, thang máy lại một lần nữa di chuyển.

Thang máy dừng lại ở tầng bốn.

“Xem ra, cô ấy có lẽ không dừng lại ở tầng năm, đương nhiên cũng có khả năng những người khác vừa khéo xuống tầng và bước vào thang máy.” Cậu năm Tào nhìn thấy thang máy dừng lại lần nữa, nhanh chóng phân tích vấn đề, nhưng những lời này có nói cũng như không, không có tác dụng gì cả.

“Cậu sai người kiểm tra qua camera giám sát ở mỗi tầng.” Trong đôi mắt hơi híp lại của Dương Tầm Chiêu bỗng hiện lên tia nguy hiểm khiến người khác khiếp sợ, nhưng dường như đôi mắt ấy lại đang ẩn chứa ý cười nhẹ, điều này càng khiến người ta kinh hãi hơn.

“Em lập tức đi kiểm tra.” Cậu năm Tào thật ra cũng đã nghĩ đến điểm này, vừa hay phòng giám sát ở ngay bên cạnh, rất gần, Dương Tầm Chiêu không nói, anh ta cũng đang có ý định qua đó.

Ngay khi bước vào phòng giám sát, anh ta đã quan sát mọi thứ nhưng không hề phát hiện ra điều gì bất thường, mấy cái máy tính cũng chỉ hiện ra những hình ảnh hết sức “bình thường”.

Chỉ là, Cậu năm Tào quan sát kỹ càng lại một lần, lại phát hiện có gì đó không đúng, anh ta vộ vàng nhìn lên trên, mới phát hiện toàn bộ hình ảnh vào thời khắc này lại đột nhiên bị kẹt, Cậu năm Tào còn chưa kịp làm gì, ngay sau đó, toàn bộ hình ảnh đều chuyển thành màu đen.

Lúc này, tính toán mới gọi là vừa vặn, nếu anh ta sớm hơn một chút, ít nhiều có thể nhìn thấy thứ gì đó, nhưng nếu anh ta muộn hơn một chút, ít nhất cũng sẽ không phiền muộn như bây giờ.

“Anh ba, hệ thống bị bôi đen rồi, cái gì cũng không nhìn thấy.” Trong giọng nói của Cậu năm Tào có vài phần khác lạ, xem ra, anh ta vẫn coi thường cô gái kia, điều đó cho thấy cô gái đó đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ.

Không hổ là người của anh ba.

Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời của anh ta, khóe môi hơi nhếch lên, thủ đoạn giống hệt năm năm trước. Lúc này, anh càng thêm chắc chán cô chính là người con gái năm năm trước, tuyệt đối không sai.

Nếu không phải là cô, họ của anh sẽ viết ngược.

Năm năm trước, để cô chạy thoát một lần, hôm nay cho dù cô giở thủ đoạn gì, cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn.

Thang máy lúc này dừng lại ở tầng ba.

“Anh ba, cô ấy cứ xuống tầng nào là dừng lại ở tầng đó, có ý gì vậy chứ?” Lúc này, Cậu năm Tào vẫn thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của cô: “Cô ấy đang chơi thuật tâm lý ư?”

Nếu đây thật sự là thuật tâm lý của cô, thì Cậu năm Tào không thể không thừa nhận, phương pháp này của cô thật sự có hiệu quả.

Anh ta không biết lúc này anh ba đang nghĩ gì, nhưng hiện tạ anh ta hoàn toàn rơi vào tình huống mơ hồ.

Cô ấy cứ xuống một tầng là lại dừng, nhưng thông thường nếu tâm lý không ổn định, thì chắc chắn sẽ không thể kiềm chế được. Hoặc là mục đích cuối cùng của cô chính là muốn dẫn anh ba sang một thang máy khác, như vậy có thể đánh lạc hướng hai người họ, cô cũng có thể thuận lợi rời đi.

Có điều, anh ba dễ dàng bị người khác chặn đường như vậy ư? Cô quá coi thường anh ba rồi, nếu cô thật sự có ý định đó, vậy thì tuyệt đối không có tác dụng.

Cậu năm Tào đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác: “Anh ba, nếu cô ấy dừng lại ở tầng hai, thì có thể trốn thoát bằng đường cửa sổ.”

Khi ở trên tầng cao, anh ta vẫn chưa nghĩ đến tình huống này, nhưng nếu cô dừng lại ở tầng hai, như vậy hoàn toàn có thể trốn thoát bằng đường cửa sổ, thậm chí ở tầng ba cũng có khả năng.

“Anh ba, xin lỗi, em không thể giúp anh chặn cô ấy lại.” Cậu năm Tào không quên lời cô, nếu lúc này anh ta thật sự chặn cô, có khả năng cô sẽ thật sự không quan tâm đến vụ án.

Thật ra, anh ta cũng không rõ rốt cuộc cô có phát hiện ra điều gì không, cũng không thể xác định những lời của cô lúc trước có bao nhiều phần là thật, nhưng anh ta không thể đánh cuộc, không thê đánh cuộc bằng tính mạng của con người.

Anh ta là một người cảnh sát nhân dân.

“Nghĩ đến rồi, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” Dương Tầm Chiêu đã sớm nghĩ đến khả năng Cậu năm Tào không giúp được anh, cho nên anh đã sớm sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.

“Anh ba thật giỏi.” Cậu năm Tào nhịn không được cảm thán, anh ta đã nói mà, anh ba đã ra tay thì làm gì có chuyện sai sót.

Người anh ba sắp xếp, chỉ sợ lợi hại hơn nhiều so với người trong sở cảnh sát của anh ta, cho nên người con gái đó đừng hòng nghĩ đến chuyện chạy trốn bằng đường cửa sổ.

“Anh ba, em xuống dưới xem thử giúp anh.” Trong đôi mắt của Cậu năm Tào lúc này có vài phần khác lạ, anh ta không thể chặn cô giúp anh ba, nhưng anh ta có thể xuống dưới kia xem náo nhiệt, đặc biệt khi nghĩ đến nụ cười của cô khi thang máy đóng lại, anh ta liền cảm thấy, cô nhất định sẽ làm gì đó.

Cho nên, trò chơi này làm sao anh ta có thể bỏ lỡ được cơ chứ.

Lúc này, thang máy lại một lần nữa di chuyển, đi xuống từ tầng ba.

Cậu năm Tào đi sang một thang máy khác, sau đó trực tiếp nhấn tầng hai, anh ta đoán cô nhất định sẽ dừng lại ở tầng hai.

Cậu năm Tào đoán không sai, Hàn Nhã Thanh thật sự đã dừng lại ở tầng hai, chính xác mà nói, cô đang đợi Cậu năm Tào ở tầng hai.

Hàn Nhã Thanh chơi thuật tâm lý này, mục tiêu chính là nhắm vào Cậu năm Tào.

Dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh lúc này hoàn toàn khác, mái tóc vốn được uốn xoăn, những gọn sóng thả nhẹ xuống vai, màu tóc vàng khi nãy đã chuyển lại màu đen, kính áp tròng đã được gỡ xuống, móng tay sạch sẽ ban đầu đã được sơn màu đỏ tươi xinh đẹp.

Ban nãy khi ở trong thang máy, cô đã trang điểm đậm hơn trước, có người nói, kỹ thuật trang điểm có thể sánh ngang với kỹ thuật thẩm mỹ, lời này quả không sai chút nào.

Càng tuyệt hơn là, cái áo gió mà Hàn Nhã Thanh mặc hôm nay có hai mặt, màu ở hai mặt không giống nhau, lúc này cô chỉ cần mặc ngược lại áo là biến thành một người hoàn toàn khác.

Thang máy dừng lại ở tầng hai, Cậu năm Tào ra khỏi thang máy, lập tức nhìn ngó hai bên, sau đó chỉ nhìn thấy một người con gái trang điểm xinh đẹp đang đi về phía thang máy.

“Khi nãy cô có nhìn thấy một người phụ nữ đi xuống thang máy không?” Đôi mắt của Cậu năm Tào rơi trên người cô, mang theo mấy phần đánh giá, cô biến thành bộ dạng như vậy, ban đầu đương nhiên Cậu năm Tào không thể nhận ra, nhưng sự xuất hiện của cô lúc này khiến người ta vô cùng nghi ngờ,

“Tôi không phải là phụ nữ sao?” Hàn Nhã Thanh ngước lên nhìn anh, khẽ cau mày, đôi mắt xinh đẹp bày ra dáng vẻ khiêu khích, quyết rũ, xinh đẹp, vô cùng lẳng lơ.

Rất rõ ràng, Cậu năm Tào không hề nhận ra cô, điều đó chứng tỏ tay nghề trang điểm của cô rất giỏi.

Nghe cô nói như vậy, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đáy mắt Cậu năm Tào ẩn chứa tia nghi ngờ.

Trên người cô tỏa ra mùi nước hoa, mùi hương nồng nặc.

Cậu năm Tào hơi cau mày, hiện rõ có chút không thích, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài.

Cậu năm Tào đi trở lại thang máy, Hàn Nhã Thanh cũng đi theo anh ta vào thang máy.

Khóe môi cô hơi giương lên, mọi thứ đều đang đi theo quỹ đạo cô mong muốn, không lệch đi chút nào.

Thấy cô đi vào thang máy, Cậu năm Tào lại tiếp tục cau mày, một lần nữa nhìn về phía cô.

“Anh đẹp trai, có hẹn sao?” Hàn Nhã Thanh cố ý dựa sát lại gần anh ta, trong lời nói hiện rõ sự lẳng lơ.

Sắc mặt Cậu năm Tào đen đi vài phần, kéo dãn khoảng cách với cô, không nhìn cô nữa.

Hàn Nhã Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sợ, nếu anh cứ nhìn chằm chằm như vậy, sẽ phát hiện ra cô mất.

Thang máy rất nhanh đã dừng lại ở tầng một, Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đứng ngoài thang máy, ngược lại không quá bất ngờ. Đương nhiên, cho dù bất ngờ, cô cũng không biểu hiện ra bên ngoài.

Trong lòng Hàn Nhã Thanh rất rõ một điều, Dương Tầm Chiêu không hề dễ lừa giống như Cậu năm Tào.

Hàn Nhã Thanh đi ra khỏi thang máy trước Cậu năm Tào một bước, tốc độ rất bình thường, tư thế rất tự nhiên, vẻ mặt rất thản nhiên!

Bất cứ ai cũng không thể nhìn ra tia khác thường nào.

Dương Tầm Chiêu nhìn về phía Cậu năm Tào trước, sau đó ánh mắt mới rơi trên người cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.