Cô Vợ Nuôi Từ Bé, Xin Đại Thúc Đừng Vội

Chương 80

trước
tiếp

Chương 80:

 

“Tôi có sao?”

 

“Mọi tế bào của anh đều từ chối.” – Mộ An An nói.

 

Ở Ngự Viên Loan, ngoại trừ Thất gia ra, Mộ An An còn có quan hệ thân thiết với bác sĩ Có.

 

Mộ An An cho rằng bác sĩ Có thật sự là một người anh em tốt, cô có thể nói mọi chuyện với hắn.

 

Nhưng có một lần, Mộ An An nói với bác sĩ Cố rằng bản thân không chỉ ÿ lại vào Thát gia, còn có mối quan hệ tình cảm nam nữ rõ ràng, lúc ấy vẻ mặt bác sĩ Có liền cứng ngắc.

 

Khi đó Mộ An An lần đầu tiên biết, hóa ra bác sĩ Có cũng không thích cô nhiều như cô nghĩ.

 

Ít nhất, bác sĩ Có không thích nhìn tháy, Mộ An An và Thát gia có tồn tại tình cảm nam nữ.

 

“Tôi không quan tâm anh có ủng hộ hay không, đó là tình cảm của riêng tôi, tôi nhất định có thể làm được.” – Mộ An An nói một cách thẳng thắn vô tư.

 

Cô chưa bao giờ lùi bước.

 

Đối với cô mà nói, cuộc sống là phải dũng cảm tiền về phía trước.

 

Chỉ cần không rời khỏi Thất gia, những mặt khác đều có thể đi về phía trước.

 

Ngay cả khi bị thương nặng, cô cũng có thể tự phục hồi được.

 

Bác sĩ Cố nghe cô nói những lời này, liền bật cười: “Cô hiểu lầm rồi, tôi thực sự ủng hộ cô trở thành nữ chủ nhân của Ngự Viên Loan, trở thành người phụ nữ của Thát gia.

 

Càng hy vọng cô có thể, bước vào trái tim của Thất gia.”

 

Chữa lành ngài.

 

Ba từ cuối cùng, bác sĩ Cố lựa chọn đặt ở trong lòng.

 

Sau khi nghe bác sĩ Cố nói, Mộ An An liền nhìn hắn bằng ánh mắt rất hoài nghỉ.

 

Một lúc sau, Mộ An An mới nói: “Tôi vẫn luôn tò mò về một điều, nói bóng nói gió rất nhiều người, đều không có kết quả. Nhưng hôm naytôi đột nhiên nhận ra một điều.”

 

“Hử?” ~Bác sĩ Có không hiểu.

 

Mộ An An nghiêng người, đến gần bác sĩ Cố, và nhìn chằm chằm hắn: “Kể từ khi tôi bắt đầu đến Ngự Viên Loan, anh đã ở đây rồi. Nghe nói, anh và Thát gia cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quan hệ rất thân thiết. Như vậy, về chuyện của Thất gia, có lẽ anh biết còn nhiều hơn La Sâm.”

 

“Tôi chỉ là một bác sĩ thôi, cái gì cũng không biết.”

 

“Tôi còn chưa nói chuyện gì, làm sao cái gì anh cũng không biết chứ?”

 

Mộ An An cười hỏi lại, bắt lầy nhược điểm của bác sĩ Cố.

 

Vẻ mặc bác sĩ Có liền trầm xuống.

 

Nha đầu này, quá tinh ranh.

 

“Anh biết rất rõ căn bệnh đau đầu của Thát gia là do đâu mà phải không?”

 

“Tôi không biết.” — Bác sĩ Có trực tiếp phủ nhận: “Cô đừng hỏi tôi.”

 

“Tôi không có định hỏi anh.” – Mộ An An cười rất giảo hoạt.

 

Dưới góc nhìn của bác sĩ Cố lúc này, cô thực sự giống như một con hồ ly xinh đẹp và trong sáng, bụng dạ xấu xa: “Anh không cần vội phủ nhận với tôi. Nhưng mà…”

 

“Tôi còn cảm ơn anh, đã cho tôi biết, có một số việc cần anh điêu tra.”

 

Biểu cảm của bác sĩ Cố cứng đờ: “Tiểu thư An An, chúc cô sớm ngày thu phục được Thất gia, trở thành người phụ nữ danh chính ngôn thuận của Thất gia.”

 

Nói xong, bác sĩ Cố đã thu dọn đồ đạc của mình và đứng dậy khỏi ghế.

 

“Tôi không quấy rầy cô nữa.”

 

Mộ An An vẫy tay: “Sau này tôi sẽ còn thường xuyên quấy rầy anh đáy.”

 

Bác sĩ Cố:…

 

Đối mặt với nụ cười như một con cáo nhỏ của Mộ An An, bác sĩ Cố đã lựa chọn cách im lặng bỏ đi.

 

Mộ An An mỉm cười nhìn bác sĩ Có rời đi.

 

Mãi cho đến khi cửa đóng lại, Mộ An An mới cười nhạt một tiếng, tựa lưng vào ghé, tùy ý gác chân lên bàn.

 

Cùng bác sĩ Cố nói chuyện một hồi như vậy, đã thu hoạch được không ít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.