Cô Vợ Bất Hạnh Của Cố Đại Thiếu

Chương 60

trước
tiếp

Chương 60

Hoá ra, từ đầu đến cuối bọn họ mắng nhầm người.

Hoá ra, cô gái mà bọn họ vẫn luôn cho là đồ ăn cắp kia từ đầu đến cuối đều lắng lặng chịu đựng không nói gì.”

Hoá ra,…Quản lý Chu lúc này cũng ngơ ngác không kém, ai mà ngờ…Ông ta tức giận quay sang nhìn Tôn Liên, cảm nhận được ánh mắt giận dữ của ông ta, Tôn Liên co rụt người lại, không dám hé một lời.

Chưa dừng lại ở đó, thanh âm thảo luận của mọi người khiến cô ta như phát điên.

“Hoá ra nãy giờ đều do nhân viên kia bịa chuyện, tôi còn tưởng cô ta nói thật nữa chứ, đúng là…”Thời buổi bây giờ, nhân viên bán hàng đều nham hiểm như vậy sao?”

Mà Uông tổng cũng sửng sốt, vốn nghĩ rằng bản thân chắc chắn có thể chơi đùa được mỹ nhân này, không ngờ chân tướng lại hoàn toàn khác so với những gì ông ta nghĩ.

Nhưng nhớ đến vừa rồi Kì Mân Tuyết sỉ nhục ông ta như vậy, buông tha cho cô là việc không thể nào.

Ông ta không cam tâm, ông ta muốn đè cô dưới thân mình, hung hăng chà đạp, mắng chửi cô cho thoả cơn giận.

Ánh mắt Uông tổng khẽ đảo, sau đó, lúc mọi người còn chưa hồi thần, ông ta lên tiếng: “Lân này đúng là cô đã chịu oan, nhưng vừa nãy cô đã sỉ nhục tôi như vậy, tôi cảm thấy cô phải đền bù tổn thất tỉnh thân cho tôi.”

“Như thế này đi, tối nay, cô đến nhà tôi, hầu hạ tôi một đêm là được rồi, tôi sẽ không để bụng chuyện xảy ra ngày hôm nay.”

“Cô vẫn còn đi học phải không? Nếu cô khiến tôi hài lòng, không cân cô phải vất vả xin học bổng, tôi cũng có thể cấp cho cô phí sinh hoạt mỗi tháng.”

Ông ta vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía ông ta.

Vẫn là những lời chỉ trích gay gắt như trước, nhưng khác với hồi nãy, lân này đối tượng lại chuyển thành ông ta: “Uông tổng, ông đừng quá đáng.”

“Ông nghĩ một người có thể được cấp học bổng đến 8000 đô la sẽ để ông bao nuôi sao?”

Uông tổng tức giận trừng bọn họ, quát lên: “Câm miệng, bớt xen vào chuyện của tao.”

Kì Mân Tuyết liếc mắt nhìn ông ta, vẫn câu nói cũ: “Ông rất xấu, chồng tôi đẹp hơn ông nhiều.”

Nghe cô nói xong, đôi mắt ông ta trừng lớn, kinh ngạc hỏi: “Chồng? Cô đã có chồng sao?”

“Đúng vậy, không những thế, anh ấy còn đẹp hơn ông gấp mười, à không, là gấp hai mươi lân.”

Cũng không biết trùng hợp thế nào, đúng lúc này, thanh âm của Cố Kiến Lăng vang lên: “Đúng vậy, tôi đẹp trai hơn ông nhiều.”

“Mày…mày là thằng ranh nào? Cút ra đây tao xem.”

Ông ta thở hổn hến, quay đầu nhìn ngang nhìn dọc rồi quát lên.

Chỉ thấy thân hình cao lớn của Cố Kiến Lăng từ từ xuất hiện, bước về phía ông ta, đi bên cạnh anh còn có một người đàn ông khác, là Lâm Dương – chủ nhân của nơi này.

Lâm Dương nở nụ cười tươi như hoa, Cố Kiến Lăng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Uông tổng.

“Cố…Cố tổng.”

Giọng nói ông ta run rẩy, sắc mặt tái mét.

“Cố tổng, ngài…ngài là chồng của con đàn bà, à nhầm, ngài là chồng của quý cô này sao?”

Cố Kiến Lăng không trả lời ông ta, anh bước thẳng sang nơi mà Kì Mân Tuyết đang đứng, bàn tay to lớn khẽ xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Không sao chứ?”

Kì Mân Tuyết ngoan ngoãn lắc đầu, thanh âm mềm mại: “Em không sao.

Nhìn hai người như thế này…Uông tổng không cần anh trả lời cũng đã biết được đáp án.

Ánh mắt ông ta hiện lên tia hoảng sợ.

Tiêu đời rồi! Động đến ai không động, lại xui xẻo đến mức động đến người của Cố Kiến Lăng.

Lần này…ông ta xong thật rồi! Ông ta run rẩy ngẩng đầu, cố gắng tìm kiếm một chút hy vọng: “Cố tổng, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu nhầm, ngài đừng để tâm nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.