Cô Vợ Bất Hạnh Của Cố Đại Thiếu

Chương 46

trước
tiếp

Chương 46

Bàn tay anh thô ráp, có vết chai sần do đánh máy quá nhiều, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng đang thăm dò từng tấc da thịt trên cơ thể cô.

Mỗi nơi anh đi qua đều để lại cho cô những xúc cảm kì lạ, tựa như bị điện giật, có chút tê tê, lại như có chút hưng phấn.

Bàn tay kia vẫn không dừng lại chuyến du ngoạn của mình, nó buông tha cho chiếc eo nhỏ của cô, rôi luôn vào trong chiếc áo sơ mi tay cộc, lân mò lên trên, nhẹ nhàng xoa nắn đôi gò bồng mềm mại.

Lúc này, Cố Kiến Lăng hoàn toàn khác với thường ngày, trong cơn say tình, ánh mắt anh sâu không thấy đáy, trên khuôn mặt yêu nghiệt là sự nhẫn nại đến cực hạn.

Bàn tay anh vẫn tiếp tục động tác của mình, đầu ngón tay vân vê hạt đậu đỏ trên đôi gò bông, như có như không mà ấn nhẹ vài cái.

Dưới sự khiêu khích của anh, Kì Mân Tuyết đã hoàn toàn động tình, cơ thể cô mềm nhũn, quên cả phản kháng, khuôn miệng xinh đẹp phát ra vài tiếng ngâm khe khẽ, khiến cho nơi nào đó của Cố Kiến Lăng càng thêm hưng phấn.

Cố Kiến Lăng thở dốc, vô thức rít lên một tiếng từ trong cổ họng.

Bàn tay anh lúc này rốt cuộc cũng có dấu hiệu dừng lại, một khắc sau, nó rời đi.

Nhưng chưa đến năm giây, ngón tay vẫn luôn an ủi hạt đậu đỏ trên đôi gò bông của cô đột nhiên bị thay thế bởi một vật mềm mại, là đầu lưỡi của người đàn ông trên thân.

Anh ngậm lấy nụ hoa, đầu lưỡi tinh tế phác hoạ hình dáng của hạt đậu đỏ.

Cơ thể Kì Mân Tuyết vốn đã mẫn cảm, vừa nãy anh chỉ dùng tay cũng đủ để cơ thể cô phát sinh biến hoá, bây giờ anh trực tiếp dùng lưỡi…Chỉ thấy cơ thể của người con gái đang nằm dưới thân người đàn ông đột nhiên vặn vẹo, sau đó ưỡn lên, tựa như đang khắc chế điều gì đó.

Cả người Kì Mân Tuyết lúc này trống rỗng, mong muốn được thứ gì đó lấp đầy ngày càng mãnh liệt, cô mơ hồ cảm nhận được tiếng nước chảy từ trên thác ở ngọn núi phía xa.

Tựa như cách hàng trăm cây số, lại tựa như gần trong gang tấc, gân đến mức dòng nước như đang tuôn trào ra, chảy róc rách trong cơ thể cô.

Cố Kiến Lăng như thể đọc được suy nghĩ của cô, anh đứng dậy, trút bỏ từng mảnh vải trên cơ thể, từ cà vạt đến áo sơ mi, cả chiếc quần âu thẳng tắp, tất cả đều bị anh cởi bỏ.

Cho đến khi trên người Cố Kiến Lăng không có một mảnh vải, anh mới từ từ tiến đến bên giường, bàn tay thon dài lần lượt cởi từng cúc áo của cô, sau đó kéo khoá váy, đem từng mảnh vải che chắn cơ thể cô đều trút bỏ.

Trên người Kì Mân Tuyết hiện tại chỉ còn lại nội y, đèn trong phòng đã sớm bị anh tắt đi, ánh sáng duy nhất trong căn phòng này đều dựa vào mảnh trăng ngoài cửa sổ.

Dưới ánh trăng mờ ảo, từng đường cong cơ thể của người con gái lại càng quyến rũ hơn bao giờ hết.

Yết hầu của Cố Kiến Lăng khẽ động, bàn tay anh chạm đến viên quân trong, khẽ cởi xuống.

Một phút sau, trên người Kì Mân Tuyết hoàn toàn khoả thân, cơ thể không có một mảnh vải che chắn.

Dường như Cố Kiến Lăng rất hài lòng, anh tiến lại gần, chống một tay lên giường, một lần nữa ở trên thân cô.

Cơ thể cả hai người lúc này đều trần trụi, không có lớp vải mỏng che chắn, da thịt trực tiếp cọ sát vào nhau, sự hưng phấn tăng lên gấp bội.

Cố Kiến Lăng vuốt ve đùi cô, bàn tay từ từ đi lên, lên dần, cho đến khi chạm vào vị trí u mật.

Nơi đó có cỏ xanh thưa thớt, có rừng rậm, còn có cả những con suối đang chảy róc rách.

Nước suối tưới lên đám cỏ thưa, không biết cỏ đã ướt nhẹp tự bao giờ.

Đầu ngón tay anh hơi động, tựa như một con tàu, từ từ tiến vào đường hầm nhỏ hẹp.

Kích thước của đường hâm thậm chí còn nhỏ hơn cả ngón tay anh, mồ hôi anh nhễ nhại, cố gắng nới rộng nó ra, một ngón, rồi lại hai ngón, tiếng thở dốc đầy kiêm chế của người đàn ông hoà cùng tiếng rên rỉ mềm mại của người con gái, trong đêm đen, nó trở nên kì diệu hơn bao giờ hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.