Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 90

trước
tiếp

Chương 90

Nam Khuê đẩy tay anh ra, trực tiếp đi về phía trước.

Còn ngoan ngoãn ở nhà đợi anh? Dựa vào đâu chứ?

Lục Kiến Thành, tôi không phải là sủng vật để anh gọi đến thì đến bảo đi thì đi.

Dựa vào cái gì mà anh nói tôi chờ, tôi nhất định phải chờ chứ?

Buổi tối ba ngày kia, mỗi ngày cô đều ngồi ở sopha phòng khách đợi anh, đợi đến mức tim cũng lạnh.

Ròng rã ba ngày cũng không đợi được cái bóng của anh, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.

Ngoan ngoãn?

Trước kia cô còn chưa đủ ngoan sao?

Hôm nay là thất tịch, anh có thể tìm “Chức Nữ”, vì sao cô lại không thể đi tìm một tiểu thịt tươi chứ?

Đã vậy cô càng không về nhà, cô càng muốn ra ngoài hơn.

“Đi theo cô ấy.” Lục Kiến Thành nhìn Lâm Tiêu, nghiêm túc nói.

“Vâng, tổng giám đốc Lục.”

Lâm Tiêu nhận được mệnh lệnh, lập tức chạy đến đi cùng Nam Khuê.

Lục Kiến Thành lại xoa bóp chân cho Phương Thanh Liên mấy lần rồi hỏi: “Đỡ đi chút nào không? Có muốn đến bệnh viện khám không?”

“Không cần đâu Kiến Thành, kĩ năng của anh rất chuyên nghiệp, em đã thoải mái hơn rồi, đã không đau nữa.”

“Ừm.”

“Vậy bây giờ chúng ta có thể tiếp tục đi mua đồ rồi sao?” Phương Thanh Liên nhẹ nhàng hỏi.

Nhắc đến mua đồ, Lục Kiến Thành lập tức nghĩ đến hai chữ “chiến nhẫn” mà Phương Thanh Liên vừa trả lời.

Anh cau mày, nghiêm túc nhìn Phương Thanh Liên: “Em không nên lừa cô ấy chuyện quà tặng, cô ấy sẽ tưởng thật.”

“Anh nói nhẫn?” Phương Thanh Liên hỏi.

“Ừm.” Lục Kiến Thành gật đầu: “Em phải biết rằng trước khi anh và cô ấy chính thức ly hôn, anh sẽ không hứa hẹn với em bất kỳ việc gì, cũng sẽ không mua nhẫn cho em, anh chỉ đồng ý với em một món trang sức, có thể là bất kỳ thứ gì, chỉ không thể là nhẫn.”

Nghe thấy lời Lục Kiến Thành, sắc mặt Phương Thanh Liên lập tức trắng bệch.

Cô ta cắn môi, đáng thương nhìn Lục Kiến Thành: “Em không có ý gì khác, em chỉ nghĩ hôm nay đã đến thì đi xem sớm hơn một chút thôi.”

“Thanh Liên, đừng tự cho bản thân thông minh.”

Phương Thanh Liên lập tức gật đầu: “Kiến Thành, em biết rồi, anh yên tâm đi, sau này em sẽ không như vậy nữa.”

“Một ngày anh và Nam Khuê chưa ly hôn thì cô ấy vẫn là vợ trên luật pháp của anh, hơn nữa em cũng không phải không biết quan hệ của cô ấy và ông nội, lùi một ngàn bước mà nói, cho dù tụi anh ly hôn thì anh cũng sẽ không mặc kệ cô ấy.”

“Đã ly hôn rồi anh còn muốn quản như thế nào nữa?” Phương Thanh Liên có chút tức giận, vốn đã từng là vợ chồng, nếu như sau khi ly hôn hai người này vẫn còn dây dưa thì cô ta còn có thể ngóc đầu dậy được nữa sao?

“Đến lúc đó rồi nói sau!”

Lâm Tiêu luôn đi theo Nam Khuê, cậu ta phát hiện Nam Khuê trực tiếp đi thẳng đến cửa hàng trang sức vừa mới ra kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.