Cố Tổng Sủng Thê

Chương 46

trước
tiếp

Chương 46

Hiện giờ thái độ của quản gia cực kỳ hòa nhã, so với lần trước, quả thực giống như hai kẻ khác hẳn.

Hai người cũng không để ý. Dưới cái nhìn chăm chú của quản gia, Mộc Mai đẩy Cố Văn và đi từng bước vào biệt thự.

“Cậu hai nhà họ Cố làm giá cao ghê nhỉ. Cả nhà chúng tôi ngồi đây chờ anh chị lâu như vậy, thậm chí ông cụ còn gọi điện cho anh chị từ sớm, thế mà anh chị còn dây dưa lề mề chờ đến tận giờ mới vê?”

Tô Ngọc Vân thấy Cố Văn và Mộc Mai về trễ như vậy thì sinh lòng không vui, nhiều bề trên ngồi đây chờ hai người trẻ, hai người này đúng là không biết xấu hổ.

“Chẳng qua tôi và Mai lo lắng mình đến lần nữa sẽ bị từ chối ngoài cửa, dù sao hai chúng tôi cũng cần thể diện.” Cố Văn nói chuyện ôn hòa, đồng thời còn nhắc đến chuyện lần trước bị từ chối ngoài cửa, thế là lại khiến Mộc Đoàn không vui.

“Chính tôi bảo hai đứa nó đến muộn một chút, không cần phải sốt ruột.

Đừng tranh cãi nữa, người một nhà mà như chiến trường.” Mộc Đoàn cũng không muốn nhắc lại chuyện trước kia, đó là nỗi nhục của nhà họ Mộc, có thể không nhắc thì đừng nhắc.

Cố Văn kéo nhẹ tay Mộc Mai, Mộc Mai để tất cả đồ lên bàn trà: “Sau khi ông nội trở về, con vấn chưa về đây thăm ông lần nào. Hôm nay con mang đến cho ông một số thuốc bổ, hy vọng ông có thể vui lòng nhận cho.”

Quà biếu không quan trọng giá đắt, quan trọng là tấm lòng. Mộc Mai bị đuổi đi nhiều năm nhưng vẫn có thể bỏ qua hiềm khích trước đây, tươi cười chào hỏi mọi người. Từ đó chứng minh cô là một người con gái khoan dung độ lượng biết bao, Mộc Đoàn vô cùng tán thưởng điều đấy.

“Con có lòng rồi, mau ngồi xuống đi. Mấy chữ ngắn ngủi đã chứng minh ông ngầm ưng ý Mộc Mai.

Nhưng Mộc Diệp lại tỏ vẻ khinh thường, cô ta nhìn mấy món đồ giá rẻ mà mỉa mai: “Rẻ mạt vậy mà cũng dám tặng cho ông nội, không sợ ông ấy dùng rồi bệnh sao? Chỉ có thân phận như mày mới để ý những thứ này.”

Mộc Mai giận đến nỗi tức cười, cô ngồi xuống cạnh Mộc Diệp: ‘Chị nói đúng ạ, nhưng mấy năm qua tôi vẫn chưa tìm được công việc đàng hoàng, vì vậy có thể dành chút tiền mua đồ cho ông nội cũng coi như không tệ rồi. Hy vọng ông nội đừng trách con, tuy giá hơi rẻ nhưng đây là tấm lòng của con ạ.”

Nghe đến đó, Mộc Đoàn không khỏi ngẩn ra: “Sao không có việc được? Ông nhớ con tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, thế mà đến giờ vẫn chưa có công việc đàng hoàng ư?”

Mộc Đoàn chất vấn khiến Mộc Diệp âm thầm rối ren, do cô ta nên Mộc Mai không tìm được việc làm. Nếu ông nội tiếp tục điều tra, e là cô ta cũng sẽ liên lụy.

Mộc Diệp miễn cưỡng mỉm cười, nói chen vào lần nữa: “Ông nội, đâu phải ông không biết tình hình của Mộc Mai, nó vẫn luôn chăm sóc mẹ mình, nào có thời gian đi làm. Có thể làm vài việc vặt đã coi như không tệ rồi.”

Mộc Mai ngước mắt nhìn, cô vẫn chưa so bì với ả đàn bà này. Có vài chuyện không thể nóng vội, cần phải tiến hành từng bước mới hiệu quả.

Mộc Mai xấu hổ cúi đầu: “Dạ phải, chị nói không sai. Con phải chăm sóc mẹ nên không có thời gian đi làm.”

“Nói vậy bây giờ mày đã gả cho Cố Văn, làm mợ hai nhà họ Cố, sau này chẳng lo chuyện cơm áo nên không cần tìm việc nữa nhỉ.”

Mộc Diệp mỉa mai Mộc Mai, tiện thể mỉa mai cả Cố Văn.

Mộc Mai nghe mà nhíu mày. Ả đàn bà này nói mỗi mình thì thôi đi, thế mà còn kéo Cố Văn vào, cô lập tức mất vui: “Chị nói vậy là sai rồi. Em là em, Cố Văn là Cố Văn. Tóm lại, em không thể vì gả cho anh ấy mà suốt ngày tiêu tiền của nhà họ Cố. Dù em là phụ nữ nhưng em cũng có lòng tự trọng, không thể vì chuyện tiền nong mà khiến nhà họ Mộc mất mặt, ông nội ơi ông thấy đúng không ạ?”

Mộc Mai chuyển sang hỏi Mộc Đoàn câu này, ông nội rất yêu thích người tài nên đương nhiên sẽ đồng ý với cách nói của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.