Cố Tổng Sủng Thê

Chương 34

trước
tiếp

Chương 34

Ở nơi công cộng, cô không tùy tiện như ở nhà, mọi động tác đều cố gắng hết sức để thể hiện mình là người tao nhã, không để mọi người có cơ hội soi mói khuyết điểm của mình.

Sở Phong càng ngày càng tò mò về cô, không chỉ nhìn nhiều hơn hai mắt, cậu luôn cảm thấy Cố Văn như đã nhặt được một bảo bối.

Mộc Mai bị nhìn chăm chú đến mức có chút ngượng ngùng, “Sao anh lại nhìn chăm chằm vào tôi mãi thế? Có phải là tôi ăn nhiều lắm không?”

“Không có không có, chị dâu, chị xinh đẹp như vậy, ngay cả ăn cũng đẹp, làm sao Văn quen biết được thế?” Sở Phong vừa nói vừa dùng tay chống đỡ phần cằm, dùng ánh mắt tò mò nhìn Mộc Mai.

Lăng Khải: “…..”

Vừa bước tới, đã nghe thấy Sở Phong và Mộc Mai nói những lời mắc ói như vậy.

Lăng Khải cũng ngây người nhìn anh †a: “Chị dâu, chị đừng quan tâm cậu ta, người này bị bệnh thần kinh, đã bị đưa đến bệnh viện rất nhiều lần, mỗi lần đều là chính mình chạy đến!”

Sở Phong : “…’ Cậu nói như vậy có thấy hợp lý không!

“Chị dâu, chị thích ăn gì thì ăn cái nấy đi, đồ ăn ở đây do những đầu bếp hàng đầu làm, nếu chị thích, hôm nào em sẽ nhờ đầu bếp đến nhà Văn đặc biệt nấu cho chị!”

“Không cần đâu, tôi nếm thử một chút là được rồi.” Hôm nay cô mặc một chiếc váy đâm màu trắng như thế, nếu quệt phải vết bẩn thì không được hay cho lắm.

Sau khi tán gâu vài câu, hai người Cố Văn và Mộc Đoàn bước tới.

Mộc Mai chủ động bước đến giúp Cố Văn đẩy xe lăn, nhỏ giọng hỏi: “Nói chuyện thế nào rồi, ông nội có làm anh khó xử không?”

Cố Văn võ võ vào tay Mộc Mai, cười nói: ‘Không có.”

“Chị dâu, chị không hiểu sao, từ trước đến nay anh hai của em đều làm người khác khó xử, sao có thể có người làm khó anh ấy được.” Sở Phong như vừa nghe thấy một câu chuyện cười nào đó.

Giây tiếp theo, Cố Văn liếc mắt nhìn sang, Sở Phong liền ngậm miệng lại.

Anh rất ngại phải nói nhiều.

Mộc Đoàn liếc nhìn Mộc Mai, có vẻ như cô đối xử khá tốt với Cố Văn, sau đó tiếp tục mở miệng nói: “Mai , cháu đã kết hôn với Văn rồi, sau này nhất định phải chú ý đến hình ảnh của bản thân, đừng làm mất mặt với nhà họ Mộc của chúng ta.”

Khoé miệng Mộc Mai nở ra một nụ cười gượng gạo, bất kể lúc nào, ở đâu, ông nội chung quy lại cũng đều quan tâm đến hình ảnh của nhà họ Mộc, chứ không phải quan tâm đến cháu gái của mình hạnh phúc hay không.

Một đứa cháu gái bị đuổi ra khỏi nhà đã lâu, sao ông lại phải quan tâm?

“Ông nội, cháu biết rồi, ông yên tâm nhé.” Mộc Mai cúi đầu không hề nhìn Mộc Dự, cô không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ không vui của mình.

Mộc Diệp ở phía xa nhìn thấy ông nội đang đứng cùng Mộc Mai , khoé | miệng liền nở ra một nụ cười đắc thắng. | “Ông nội chắc phải đến để hỏi tội rồi, xem hai người bọn họ vẫn kiêu ngạo tới cỡ nào!” Sau đó liền giãm lên đôi giày cao gót mười phân của mình, giống như Mộc Mai ở bên này nghênh ngang bước tới đây.

Nhìn thấy Mộc Mai cúi đầu, Mộc Diệp bước lên năm lấy cánh tay của Mộc Mai : “Mai , ông nội đã về rồi, em nhanh xin lỗi ông nội đi. Ông nội đã lớn tuổi rồi, đã không chịu được sự dày vò, đều là người một nhà, hoá giải mọi hiểu lầm là được thôi. “

Cố Văn nghe giọng nói của Mộc Diệp , dường như có ý trách móc Mộc Mai, lông mày khẽ cau lại, lập tức trở nên lạnh lùng: “Ông Mộc, quản cho tốt cháu gái của ông đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.