Cố Tổng Sủng Thê

Chương 161

trước
tiếp

Chương 161

Trong vài ngày tiếp theo, Kiêu Vĩ Thành liên tục nhận được đồ ăn nhẹ từ Mộc Mai.

Trong văn phòng Tổng giám đốc, dohn trông có vẻ không vui. Gần đây lượng cơm mà Tổng giám đốc ăn không còn được như trước nữa, đều do Mộc Mai cả.

Bận rộn cho đến cuối tháng, Mộc Mai ở trong khách sạn gọi video cho Cố Văn: “Gần đây công ty thế nào? Cố Nam có làm khó anh không?”

“Không, bây giờ anh ta không thể tự chăm sóc cho chính mình nữa, làm gì có thời gian gây phiền phức cho anh?”

Cố Văn ngồi trên xe lăn, nhìn Mộc Mai với ánh mắt tràn đây yêu thương.

Nghe thấy Cố Văn nói như vậy, Mộc , Mai cũng cảm thấy yên tâm.

“Anh họ, em đem hồ sơ đến cho anh đây.” Trong video truyên đến một giọng nói ngọt ngào, thật sự yểu điệu đến mức chảy nước.

Mặt của Mộc Mai nháy mắt đen như đáy nồi..

Cố Văn liếc nhìn Ninh Thanh Trúc: “Để đồ ở đó đi, cô có thể ra ngoài rồi.”

“Anh họ, thời gian này anh không có ở công ty nên em đã làm một bản tổng kết công việc, anh xem giúp em đi mà.”

Ninh Thanh Trúc bước lên, nửa người xuất hiện trong màn hình video.

Trong video, Ninh Thanh Trúc đang ngả nửa người, trông cô ta như đang ngồi trên người Cố Văn.

Tuy nhiên, khoảng thời giàn này Cố Văn cũng không có ở công ty, vậy anh đã đi đâu chứ?

Cố Văn cau mày: “Cô đi ra ngoài trước đi, tôi còn có việc phải làm, chiều nay tôi sẽ để phản hồi trên bàn cô.”

Rõ ràng là Cố Văn đang đuổi người nhưng Ninh Thanh Trúc lại không hề buông tha: “Anh họ, vì sao anh lại hờ hững với em như vậy?” Giọng nói còn tỏ ra hơi nghẹn ngào.

“Cô không làm gì sai cả, nhưng bây giờ tôi đang bận, không có thời gian xử lí việc của cô. Hiểu không?”

“Anh họ, xin lỗi anh. Em chỉ muốn được tài giỏi như chị dâu, có thể đi công tác giúp anh thôi.” Ninh Thanh Trúc vừa nói vừa lau nước mắt, Mộc Mai nhìn thấy dáng vẻ này thì nhận ra, cô ta chẳng khác gì một “em gái mưa” cả.

“Em họ à, chị biết em muốn giúp đỡ anh họ em nhưng kinh nghiệm làm việc của chị rất phong phú, tự nhiên sẽ thành thạo điêu luyện thôi. Em chỉ mới vào nghề, tốt nhất nên làm đúng trách nhiệm của mình trước đã.”

Nghe được giọng nói củaMộc Mai, Ninh Thanh Trúc giật nảy mình, bối rối nói: “Chị dâu, chị đừng hiểu lầm nhé, em và anh họ không có gì cả đâu.”

“Mọi chuyện chị đều đã nhìn thấy rồi, em không cần phải giải thích với chị đâu. Mau đi ra ngoài làm tốt việc của mình đi, chị còn có lời muốn nói với chồng chị, không tiện tỏ ra ân ái trước mặt em họ đâu.”

Giọng nói của Mộc Mai vô cùng lạnh lùng, Ninh Thanh Trúc tự biết không có hứng thú nữa, đành đi ra ngoài.

Cố Văn bật cười thành tiếng trước dáng vẻ này của vợ mình, Mộc Mai hơi tức giận: “Anh còn cười được nữa à, anh rất thích cảm giác được ong bướm vây quanh thế này sao?”

“Anh chỉ là thích nhìn thấy vợ mình ghen tuông thôi, điệu đó chứng tỏ trong lòng em luôn có anh.” Cố Văn dõng dạc nói làm mặt của Mộc Mai đỏ bừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.