Cố Tổng Sủng Thê

Chương 104

trước
tiếp

Chương 104

Theo lý nên đứng dưới danh nghĩa của Mộc Mai. Ông mua về cũng chỉ để tưởng niệm tôi.” Mộc Đoàn biết suốt mấy năm qua mình có lỗi vối Mộc Mai, để lại những thứ này cho Mộc Mai cũng là chuyện đương nhiên.

“Nếu ông nội đã nói như vậy, ngày mai cháu sẽ cho người lập hợp đồng, đem tất cả những thứ này ghi dưới danh nghĩa của Mộc Mai”

Mộc Diệp lập tức điên máu, vừa định tiến lên tranh chấp thì liền bị ba mình Mộc Sĩ cản lại.

“Ba, tất cả những thứ này chẳng lẽ đều giao cho Mộc Mai sao? Không được, con không cam lòng. Bao nhiêu đồ quý giá như vậy, không thể đều để con đĩ đó hưởng được.”

Mắt Mộc Diệp đỏ hẳn tia máu. Mấy món đồ cổ kia, hồi đó trị giá cả tỷ, bây giờ chắc cũng phải tăng gấp mấy lần rồi.

Cô ta tuyệt đối không thể cứ để chúng rơi vào tay Mộc Mai như thế này.

Cô ta là người thừa kế của nhà họ Mộc, những thứ này nên thuộc về cô ta.

Mộc Sĩ đưa mắt quan sát bốn phía, đều thấy mọi người dồn tất cả sự chú ý lên Mộc Đoàn và Cố Văn, liền nhẹ nhàng thì thâm bên tai Mộc Diệp: “Con không nghe thấy ông nội vừa nói muốn giữa lại bên người để tưởng niệm sao? Đợi ông nội con quy tiên, tất cả mọi thứ không để lại hết cho con thì còn để lại cho ai.

Cho dù những thứ này thuộc về Mộc Mai, lúc đấy con cứ bán hết đi, xem nó làm thế nào?”

Nghe thấy lời giải thích của ba mình, Mộc Diệp lập tức hiểu ý của ông ta: ‘Ba, may là ba suy nghĩ chu đáo. Đã vậy, những thứ này tạm thời sẽ để dưới tên của Mộc Mai. Dù sao ông nội cũng sẽ qua đời, đến cuối cùng những thứ này sẽ thuộc về ai, còn chưa nói trước được đâu.”

Đại thọ vẫn đang diễn ra, nhân vật chính của ngày hôm nay là ông cụ nhà họ Mộc, dĩ nhiên ông cụ sẽ lên đài phát biểu.

Mộc Đoàn bước lên sân khấu rồi nhìn hai cô cháu gái của mình, Mộc Diệp và Mộc Mai, cả hai đều trổ mã rất xinh đẹp.

Mộc Mai đã có bến bờ của riêng mình.

Mặc dù Mộc Diệp chưa kết hôn nhưng hôn sự của cô ta với Cố Nam có thể coi như ván đã đóng thuyền.

“Tôi thấy rất vui mừng, cảm ơn mọi người đã nể mặt ông già này đến góp vui cho bữa tiệc mừng thọ của tôi.

Mong mọi người ăn chơi vui vẻ. Ngoài ra, còn có một việc nữa, hai cháu gái Mộc Diệp và Mộc Mai là hai đứa trẻ tôi yêu quý nhất, hy vọng trong tương lai, dù hai đứa có làm gì, cũng có thể nhận được sự giúp đỡ của mọi người.”

Mấy lời của Mộc Đoàn hôm nay không cần nghỉ ngờ, chính là lót đường cho hai cô cháu gái, để cho tương lai hai cô có thể suôn sẻ hơn một chút.

“Vậy mời hai cháu gái của ông, cùng lên thổi nến với ông.’ Mộc Đoàn mỉm cười nhìn hai cô gái phía dưới sân khấu.

Mộc Diệp bước đến bên cạnh Mộc Mai, nhấc giày cao gót, giãm mạnh vài góc sau bộ váy dạ hội của Mộc Mai.

Ngay khi Mộc Mai bước lên không ngời lại có tiếng quần áo bị xé rách truyền đến. Mọi người nhìn sang, chỉ thấy gần váy áo của Mộc Mai bị xé hơn nửa.

Dưới đầu nhất thời truyền đến một trận thổn thức.

Nghe được những lời bàn tán của mọi người, khuôn mặt của Mộc Diệp nở một nụ cười đắc thắng, sau đó quay sang nhìn Mộc Mai, cái bộ dạng này của cô ta quả thật quá mất mặt.

“Mộc Diệp, chỉ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.