Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 56

trước
tiếp

CHƯƠNG 56

Ông lão sửng sốt một chút, nhìn Trình Kiêu cười ha hả nói: “Lão phu Tô Lương Tử, anh bạn nhỏ tên gì thế?”

“Trình Thương Sinh!” Trình Kiêu thản nhiên nói.

Ông lão kia vỗ đùi, giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Hai chữ Thương Sinh này nghe hay thật nha! Tôi thấy ấn đường của cậu đầy đặn, vầng trán rất tròn, về sau chắc chắn không phải người bình thường! Sắp tới cậu sẽ được thăng chức rất nhanh!”

Ông già tự xưng là Tô Lương Tử này khen Trình Kiêu lên tận mây xanh.

Trình Kiêu không nói được lời nào, vẫn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Tô Lương Tử lảm nhảm liên tục.

“Khụ! Anh Trình này, có gì ăn không? Đám người kia trói tôi tròn một ngày đêm rồi, tôi chưa ăn gì cả!”

Thấy Trình Kiêu chẳng mấy hứng thú với những gì mình nói, Tô Lương Tử bèn lái sang chuyện khác.

Trình Kiêu ném cho ông ta một túi bánh mì.

Tô Lương Tử lập tức xé mở cái túi, cắn từng ngụm lớn ăn bánh, nhìn bộ dạng thì thực sự là đói bụng lắm rồi.

“Ông là ai? Vì sao bọn họ lại trói ông?” Trình Kiêu hỏi.

Nghe Trình Kiêu hỏi thân phận của mình, Tô Lương Tử lập tức ưỡn ngực, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Ánh mắt ông ta cũng thâm thúy như bầu trời đêm vậy.

“Tôi là truyền nhân duy nhất đời thứ một trăm ba mươi sáu của Gia Cát môn, thế nhân hay gọi là đại sư phong thủy, tên Tô Lương Tử!”

“Này người trẻ tuổi, từng nghe qua uy danh của tôi chưa? Có phải là rất giật mình không?” Tô Lương Tử bày ra vẻ mặt đắc ý.

“Gia Cát môn? Đời sau của Gia Cát Võ đó sao?” Trình Kiêu hỏi.

Tô Lương Tử giơ ngón tay cái lên, tán dương: “Có kiến thức đấy, chính là ông Gia Cát Võ đã truyền xuống cho tôi.”

“Chẳng phải Gia Cát Võ am hiểu nhất là binh pháp và trị quốc sao? Khi nào thì bắt đầu nghiên cứu phong thủy rồi?” Ánh mắt Trình Kiêu lộ ra vẻ trêu chọc.

“Khụ khụ khụ…” Tô Lương Tử thiếu chút nữa bị một ngụm bánh mì làm cho nghẹn chết, ông ta vội vã giải thích: “Cậu thì biết cái gì! Người đời sau của ông Gia Cát Võ nghiên cứu thiên nhân, bao hàm toàn diện, chính là thuật phong thuỷ, mấy thứ khác chẳng qua chỉ là nghề tay trái của ông ấy thôi!”

“Hôm nay nhóc con cậu may mắn đấy, nể tình cậu đã cứu tôi, chỉ cần cậu có thể giao ra 30 triệu, tôi sẽ thu cậu làm đồ đệ, thấy sao hả?”

Trình Kiêu tiếp tục nhìn ông ta, im lặng không lên tiếng.

“Nhóc con, bình thường dù có cho tôi nhiều tiền hơn nữa, tôi cũng không thu đồ đệ đâu nhé. Bởi vì cậu đã cứu tôi, hơn nữa tôi thấy tư chất của cậu không tồi nên mới động ý niệm thu đồ đệ ấy chứ. Nếu như cậu bỏ lỡ, sau này hối hận cũng không kịp!”

Tô Lương Tử nhìn Trình Kiêu, bày ra bộ dạng nhóc con cậu nhặt được tiện nghi lớn rồi đấy.

Trình Kiêu nhàn nhạt nói: “Nếu ông lợi hại như vậy, vì sao suýt chút nữa đã bị người ta chôn sống?”

Tròng mắt Tô Lương Tử đảo quanh liên tục, đột nhiên thở dài nói: “Ài, đừng nói nữa, đều tại tôi quá mềm lòng, hôm nay đã chỉ điểm phong thuỷ cho ba người, đạt tới cực hạn rồi. Thế nhưng có một người quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin tôi giúp đỡ, tôi cảm thấy người nọ thành kính quá nên mới ngoại lệ đáp ứng.”

“Mà lúc sư phụ truyền thụ ‘thuật Phong Thuỷ Thiên Tinh’ cho tôi thì từng nghiêm túc dặn dò, tối đa một ngày chỉ có thể chỉ điểm cho ba người thôi, nhiều hơn nữa sẽ xảy ra chuyện, thậm chí còn giảm tuổi thọ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.