Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 37

trước
tiếp

CHƯƠNG 37

Trình Kiêu nhìn thư kí Dương, lắc đầu nói: “Anh không đại diện cho Lôi Chấn Vũ được, sáng nay tôi còn ở cùng anh ấy. Vậy nên chuyện đối địch với tập đoàn Chấn Vũ, tốt nhất anh đừng nói bậy.”

“Hơn nữa mặc dù đối đầu với tập đoàn Chấn Vũ, tôi cũng không sợ!”

Thư kí Dương cười lạnh nói: “Nói hươu nói vượn, thân phận của Chủ tịch Lôi tôn quý như vậy, sao loại người như cậu có thể gặp được!”

Đám người thân cũng chỉ chỉ trỏ trỏ với Trình Kiêu: “Thằng này điên rồi sao, còn dám nói mình đã gặp Chủ tịch Lôi, Chủ tịch Lôi là người cao quý, sao cậu ta có thể gặp?”

“Trình Kiêu, anh còn ngại chưa đủ mất mặt à!” Cuối cùng Tôn Mạc không nhịn được nữa, quát lớn.

“Mọi người không tin à?” Trình Kiêu liếc nhìn mọi người, khóe miệng bỗng nhiên cong lên: “Đúng rồi, Lôi Chấn Vũ còn đưa tôi một tấm thẻ, anh nhìn xem có quen không?”

Nói xong, Trình Kiêu lấy một tấm thẻ tử kim ra ném lên bàn.

“Có phải tên này bị điên thật rồi không!” Đám người thân nhìn Trình Kiêu bằng ánh đầy vẻ nghi ngờ, họ lo rằng có thể Trình Kiêu không chịu nổi sự công kích của họ nên đầu óc mới không bình thường.

“Chị hai, chị mau đưa con rể chị đi bệnh viện khám đi!” Cô em chồng vui sướng khi người gặp họa cười lạnh nói.

Nhưng thư kí Dương bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, đi lên trước vài bước, cầm lấy tấm thẻ trên bàn, sắc mặt biến đổi.

“Đây, đây là thẻ tử kim tối cao của Chủ tịch Lôi mà! Chủ tịch Lôi đã từng nói, người giữ tấm thẻ này chính là người anh ấy kính trọng nhất!”

Ánh mắt thư kí Dương nhìn Trình Kiêu bỗng nhiên trở nên vô cùng cung kính.

“Hoá ra là khách quý của Chủ tịch Lôi, Dương Thụy có mắt như mù, đã mạo phạm cậu, mong cậu tha thứ!” Thư kí Dương khom người với Trình Kiêu, giọng điệu tôn kính.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn cảnh tượng này đều hóa đá.

“Điều này làm sao có thể!”

Trưởng phòng Lý Quân phản ứng đầu tiên, dù sao hắn và Trình Kiêu không quen biết, sở dĩ người ta hay nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê là như thế.

Ninh Long nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt không dám tin tưởng, âm thanh run rẩy hỏi: “Thư kí Dương có lầm lẫn không, sao cậu ta có thể là người mà Chủ tịch Lôi tôn kính được chứ?”

“Làm sao có thể ?”

Ninh Long thực sự nghĩ mãi mà không rõ, Trình Kiêu chính là một kẻ bất tài, dựa vào cái gì trở thành người mà Lôi Chấn Vũ tôn kính nhất!

Thư kí Dương đột nhiên trừng mắt Ninh Long, phẫn nộ quát: “Trưởng phòng Ninh, hiện tại ông đang hoài nghi ánh mắt của tôi, hay là đang hoài nghi mắt nhìn người của Chủ tịch Lôi?”

“Có phải cái chức Trưởng phòng này cũng không cần nữa!”

Ninh Long mặt xám như tro tàn, thoáng cái ngồi dưới đất, không màn cả việc cầu xin.

Nếu như Trình Kiêu thật là người Chủ tịch Lôi tôn kính nhất, vậy chẳng phải vừa nãy ông ta sỉ nhục Trình Kiêu, Thư kí Dương đều thấy ở trong mắt, để lấy lòng Trình Kiêu, chắc chắn sẽ không tha cho ông ta!

“Xong, xong rồi, tận tâm không ngại khó nhọc nỗ lực hai năm, không nghĩ tới cuối cùng lại thua bởi tên súc sinh Trình Kiêu!” Ninh Long nhìn Trình Kiêu với ánh mắt tràn đầy thù hận.

Ánh mắt đờ đẫn của Ninh Nghi Nghi dần dần trở nên tỉnh táo, trong lòng bỗng nhiên tràn đầy hối hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.