Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1569

trước
tiếp

Chương 1569

Thẩm Mật lạnh lùng nói: “Hừ, may mắn thôi. Có lẽ hôm nay Chó Sói biểu hiện không tốt.”

Kano William cười đắc ý: “Ba trăm tỷ, không cần cảm ơn!”

“Hừ! Dám chơi nữa không?” Hồ Phi nhìn Kano William đầy khiêu khích.

Kano William đang định đồng ý thì Y Linh đã lo lắng nói: “Được rồi, dừng lại đi thôi, chúng ta nên về rồi.”

“Vậy cũng được.” Kano William dường như Y Linh nói ra là nghe đấy.

“Hừ, thắng xong lại muốn đi đấy à? Các người có đi được không?” Hồ Phi chợt cười lạnh.

Y Linh lườm anh ta, lạnh lùng quát: “Hồ Phi, anh định làm gì?

Dám chơi dám chịu chứ, nhà họ Hồ của anh không dám chịu thua à?”

“Đừng nói lời kích thích tôi, muốn thắng tiền của tôi, không có cửa đâu! Hôm nay trừ khi cô nôn tiền ra cho tôi, nếu không đừng ai hòng đi được.” Hồ Phi kiêu ngạo nói.

Lúc này một giọng nói vang lên từ bên cạnh: “Nhà họ Hồ thật uy phong!”

“Ai?” Hồ Phi sầm mặt nhìn về nơi phát ra thanh âm.

“Hà Xán, lại là anh, anh đang thách thức giới hạn của tôi đấy à?”

Sát ý trong mắt Hồ Phi còn rõ hơn lần gặp Hà Xán lúc trước.

Trình Kiêu khẽ cau mày, rõ ràng đã dặn anh ta trong ba ngày tới tốt nhất đừng ra ngoài, thế mà anh ta lại không nghe.

Xem ra số phận quả nhiên rất khó thay đổi.

Hà Xán nói: “Dám chơi dám chịu, thua lại giở trò, đây là tác phong của nhà họ Hồ đấy à?”

“Anh không quản được!” Lửa giận của Hồ Phi đã đạt tới cực hạn, hai mắt đỏ bừng, nếu không phải lúc này đang có nhiều người thì chắc anh ta đã giết Hà Xán rồi.

Thẩm Mật nhìn Hà Xán hừ lạnh, xoay người rời đi.

Ngạo Tứ Hải cũng võ vai Hồ Phi, nhìn anh ta với vẻ thông cảm: “Tôi đi trước đây người anh em.”

Hồ Phi tức giận nói: “Đã nói đi cùng nhau rồi mà, các người có ý gì hả?”

Ngạo Tứ Hải quay đầu nhìn anh ta, giọng nói lười biếng vang lên: “Văn chưa nhìn ra à? Rõ ràng là người đẹp Thẩm khinh thường hành động này của anh!”

“Ba trăm tỷ thôi mà, không cần tới nỗi để bị người đẹp Thẩm khinh thường chứ!”

Hồ Phi giận tái mặt: “Đây không phải vấn đề tiền bạc, chuyện này liên quan đến thể diện của nhà họ Hồ.”

Hà Xán nói: “Anh làm thế này mới làm mất mặt nhà họ Hồ đấy.”

Y Linh thở phào nhẹ nhõm, người nhà họ Ngạo và nhà họ Thẩm đã đi, chỉ còn lại nhà họ Hồ, cho dù xảy ra xung đột, cô cũng không cần quá lo lắng.

Hồ Phi rất mất thể diện, nhưng không có nhà họ Ngạo và nhà họ Thẩm giúp đỡ, chỉ dựa vào một mình anh ta thì cũng không dám làm gì Y Linh.

Hồ Phi lạnh lùng nhìn Hà Xán, anh ta trút mọi nỗi tức giận chịu ở Thẩm Mật và Ngạo Tứ Hải lên đầu Hà Xán “Nhà họ Hà, chúng ta cùng chờ xem!”

Hồ Phi âm trầm trừng mắt với Hà Xán rồi đen mặt bỏ đi.

Y Linh nhìn Hà Xán, mỉm cười: “Cảm ơn anh!”

“Đây đã là lần thứ hai anh kiên trì chân lý bênh vực chúng tôi rồi!”

Hà Xán cười bảo: “Trên đường gặp điều bất bình, rút đao tương trợ mới là điều người thế hệ như tôi nên làm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.