Chàng Rể Phế Vật

Chương 53-2

trước
tiếp

“Cậu Lê, tôi dựa theo phương thức liên lạc của cậu tìm đến người của chính quyền…… Bọn họ nói, không thể trả lời.” Trên người cậu Lê tỏa ra hơi thở vô cùng áp bức, trong nháy mắt làm cho cấp dưới kia lo sợ vạn phần.

“Không thể trả lời……” Vẻ mặt của cậu Lê ngưng lại, chậm rãi buông tên cấp dưới kia ra, không ngừng suy tư về bốn chữ này rồi chau mày……

Bốn chữ không thể trả lời này, trong nháy mắt làm rối loạn kế hoạch của cậu Lê, anh ta nhắm đôi mắt lại, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt ngày càng phát ra uy nghiêm đáng sợ.

Bỗng nhiên anh ta phát hiện, mấy lần giao chiến bản thân mình đều bất tri bất giác bị thua!

Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đã hiểu rõ không ít về anh ta…… Mà hiểu biết của anh ta về Trần Xuân Độ dường như hoàn toàn bằng không!

“Trần Xuân Độ……” Cậu Lê nắm chặt hai quyền, đôi mắt uy nghiêm đáng sợ, anh ta không nghĩ tới, anh ta vừa đến thành phố T lại lập tức đụng phải một tên khó giải quyết……

“Đi liên hệ với đảo quốc Tiểu Thiên Diệp Đạo Trưởng, tôi muốn tìm ra ngọn nguồn của anh ta.”

Một ngày này, cửa lớn của tập đoàn Lê thị tiếp tục vận hành giống như trước đây.

Bên trong văn phòng tổng giám đốc, Lê Kim Huyên đang cầm điện thoại, nghiêm nghị trách cứ một nhân viên xui xẻo trong điện thoại, mắng thật lâu, mới nổi giận đùng đùng buông điện thoại xuống.

Đột nhiên, thư ký Lâm Trinh Tuyết bối rối đẩy cửa ban công ra, lo sợ nói: “Lê tổng, cô mau xuống lầu nhìn xem, có người đang gây chuyện.”

“Gây chuyện, nói bảo vệ đuổi đi không phải là xong rồi sao.” Đôi mày của Lê Kim Huyên nhướng một cái.

“Không, người đến gây chuyện không phải người bình thường, Ngô Ngọc với chồng của bà ta cũng đến nữa.” Lâm Trinh Tuyết bối rối đáp.

Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hơi biến sắc, đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy Ngô Ngọc với một người đàn ông trung niên mặc âu phục đứng trước cửa lớn của tập đoàn Lê thị, bảo vệ xếp thành một hàng, phá hỏng cửa của tập đoàn Lê thị, nhìn về phía hai người kia, như gặp đại địch.

“Bảo con tiện nhân Lê Kim Huyên kia ra đây, hôm nay tôi phải xé miệng của ả ta!” Nửa gương mặt của Ngô Ngọc quấn kín băng gạc, kích động oang oang la to, rất nhanh đã có không ít người vây lại.

“Lê Kim Huyên, ra đây, chúng ta tính sổ một lần.” Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh nói, ánh mắt lạnh lẽo áp bách!

Trong lòng Lê Kim Huyên lộp bộp một tiếng, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, chắc chắn là Ngô Ngọc này đến để báo thù cô!

“Lê tổng, có nên thông báo với chủ tịch không?” Lâm Trinh Tuyết ở một bên hỏi tới.

“Không cần, đây đều là do tôi gây ra, đương nhiên phải để tôi tự giải quyết.” Lê Kim Huyên lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Lê Kim Huyên hiểu rõ Ngô Ngọc với người đàn ông trung niên mặc âu phụ kia đều không phải đèn đã cạn dầu, họ tìm đến nơi này đủ để chứng minh chuyện ngày hôm nay phiền phức rồi!

Đột nhiên, từng chiếc xe con màu đen từ xa chạy đến, dừng trước cửa tập đoàn Lê thị, đậu đầy quanh quảng trường!

Từng người áo đen, từ trên xe đi xuống, như ong vỡ tổ bước xuống đi về phía cửa tập đoàn Lê thị!

“Lê Kim Huyên, nếu như cô còn không xuống, tôi sẽ lấy nhà cô!” Ngô Ngọc đắc ý hô to.

Sắc mặt của bảo vệ gác cổng thay đổi, những người áo đen này, người cao ngựa lớn, vừa nhìn đã thấy thân thủ bất phàm, tám chín phần trăm là tay chân được Ngô Ngọc mời ra từ võ quán!

Những người trông cửa như bọn họ, làm sao có thể là đối thủ của những người này chứ!

“Oa, thật là náo nhiệt nha, nhiều người như vậy.” Đột nhiên, có một giọng nói không hài hòa vang lên, từng ánh mắt nghi ngờ đều đổ dồn về phía phát ra giọng nói, trông thấy một người thanh niên sơmi hoa quần đùi, mang theo hộp cơm giữ nhiệt, đi về phía Lê Kim Huyên.

“Chính là nó! Chính là tên nhóc này!” Ngô Ngọc quấn băng gạc bỗng nhiên kích động, chỉ vào Trần Xuân Độ, vô cùng oán độc kêu to.

“Chính là mày, mày làm vợ tao bị thương?” Người đàn ông mặc âu phục bước nhanh đi về phía trước, một luồn khí thế áp bách tràn đầy ùn ùn bước đến phía Trần Xuân Độ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.