Chàng Rể Phế Vật

Chương 51-1

trước
tiếp

CHƯƠNG 51: ĐẤU VỚI TÔI?

“Các quý ông, quý bà, món đấu giá thứ bảy, mặc dù không phải là áp trục của hội đấu giá này, nhưng nó lại có ý nghĩa vô cùng giá trị, lại vô cùng đặc biệt…” Người dẫn chương trình đột nhiên mỉm cười, chậm rãi nói, lập tức làm hiện trường đấu giá có chút ầm ĩ rồi nhanh chóng yên tĩnh lại.

“Món đồ này, chính là Úy Lam Chi Tinh!” Người dẫn chương trình mở miệng, hai cô gái xinh đẹp bưng một hộp gỗ đựng dây chuyện đi lên đài đấu giá.

“Úy Lam Chi Tinh, sở dĩ có cái tên như vậy chính là vì đồ đeo ở dây chuyền, là một viên lam bảo thạch cực kỳ tinh khiết.” Người dẫn chương trình không nhiều lời, bởi vì, khắp hội đấu giá, đã có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào viên Úy Lam Chi Tinh này, thậm chỉ có thể ẩn ẩn nghe được tiếng hít thở mất trật tự!

Thậm chí cũng không cần người dẫn chương trình giới thiệu, nơi này có quá nhiều nhân vật quyền quý nổi tiếng, nghe nói đến truyền thuyết của Úy Lam Chi Tinh!

Người dẫn chương trình giới thiệu lúc này trở nên dư thừa, người dẫn chương trình mỉm cười, trực tiếp nói: “Tin tức của Úy Lam Chi Tinh rất nhiều, không cần tôi nhiều lời, tin rằng các vị đều biết, giá khởi điểm là 15 tỷ!”

“Hai mươi mốt tỷ!”

“Hai mươi tử tỷ!”

“Hai mươi bảy tỷ!”

Lập tức, rất nhiều nhân sĩ cao cấp cũng không khống chế được hai tay của mình nữa, đều đưa tay giơ bảng!

Viên Úy Lam Chi Tinh này, có sức hấp dẫn thật sự quá lớn, cho dù bọn họ biết cậu Lê ở đây, bọn họ cũng tình nguyện thử một lần!

Ánh mắt Lê Kim Huyên dừng lại ở Úy Lam Chi Tinh, khóe miệng cong lên, Úy Lam Chi Tinh không chỉ có lực hấp dẫn với đàn ông mà lực hấp dẫn với phụ nữ càng trí mạng!

Dù cho là Lê Kim Huyên bình thường rất ít mang theo đồ trang sức, nhưng khoảnh khắc đó, cũng vô cùng động tâm.

“Ba mươi sáu tỷ!” Lê Kim Huyên không chút do dự giơ bảng.

“Bốn mươi lăm tỷ!” Một giọng nói không hài hòa vang lên, Lê Kim Huyên quay đầu nhìn thấy cậu Lê lần nữa giơ bảng, nhìn về phía Lê Kim Huyên, nụ cười vô cùng quỷ dị.

Hai ánh mắt đối lập nhau trên không trung, trong không khí ngập tràn mùi thuốc súng!

“Anh ta đây là nhằm vào chúng ta sao?” Bên cạnh, Tô Hiểu Vân nhíu mày nói.

“60 tỷ!”

Lê Kim Huyên nghiến chặt răng, tiếp tục tăng giá, dây Úy Lam Chi Tinh này, quả thật làm cô vô cùng động tâm.

“90 tỷ!” Cậu Lê lần nữa giơ bảng, cả hội đấu giá lập tức yên tĩnh lại, không ít người khiếp sợ nhìn cậu Lê, cảm thấy khó có thể tin được.

Cậu Lê vừa tiêu 60 tỷ mua được một món, bây giờ lại muốn tiêu tiền như nước sao?

Buổi đấu giá này, lại trở thành tranh đấu cá nhân giữa Lê Kim Huyên và cậu Lê.

Một số người lần trước đã tham gia bữa tiệc đón gió của cậu Lê lập tức hiểu ra, bỏ qua việc nâng giá, đây là chuyện của cậu Lê và Lê Kim Huyên, bọn họ không thích hợp nhúng tay vào.

“Cậu Lê ra tay thật hào phóng.” Đào Trường Thanh bên cạnh cười nói

Cậu Lê âm trầm cười, “Hôm nay, tôi muốn để cô ta một món cũng không lấy được.”

Đay cũng là mục đích của cậu Lê, dương mưu rõ ràng! Không chút che giấu.

“105 tỷ!”

Lê Kim Huyên nghiến chặt rặng, một loại không cam lòng hiện lên, cô không tin cô khắp nươi đều bị cậu Lê đè đầu!

“150 tỷ!” Cậu Lê cười lạnh một tiếng, đột nhiên giơ bảng!

Xoạt!

Cả hội trường hoàn toàn yên tĩnh, vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cậu Lê, trong lòng như có sóng biển cuồn cuộn.

Viên Úy Lam Chi Tinh này dù trân quý, nhưng giá 150 tỷ đã vượt quá rồi! 150 tỷ, cho dù có nhiều quyền quý ở đây, nhưng cũng không thể nào cam đoan có nhiều kim ngạc đến như vậy!

Lại thêm 60 tỷ trước đó, ánh mắt không ít người nhìn về phía cậu Lê, đã trở nên vô cùng phức tạp, thậm chí không ít tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp, bắt đầu lén lút hỏi thăm số điện thoại của cậu Lê…

Lê Kim Huyên suy nghĩ một chút, cuối cùng than nhẹ một tiếng, bỏ qua cho Úy Lam Chi Tinh.

“Kim Huyên, cậu rất thích Úy Lam Chi Tinh này sao?” Tô Hiểu Vân bên cạnh, hàm xúc mở miệng.

Lê Kim Huyên gật gật đầu, vẻ mặt thất vọng: “Đáng tiếc không thể tăng nữa.”

“Anh giúp em.” Đột nhiên, Trần Xuân Độ bên cạnh nịnh nọt cười nói.

“Anh?” Lê Kim Huyên nhìn lướt qua Trần Xuân Độ, vẻ mặt khinh thường.

“Anh có tiền, anh giúp em.” Trần Xuân Độ vỗ vỗ ngực, dáng vẻ rất tự tin.

“Anh đủ rồi đó.” Lê Kim Huyên cười lạnh một tiếng, sao có thể tin mấy lời quỷ quái của Trần Xuân Độ được: “Nếu như anh có tiền, anh đã không ở rể nhà họ Lê rồi.”

“Anh có, anh thật sự có thể giúp em lấy được.” Trần Xuân Độ vội vàng nói ra.

“Có bao nhiều tiền? Mấy trăm hay là mấy triệu?” Lê Kim Huyên khinh thường cười nhạo, cô nhớ lúc trước, Trần Xuân Độ mượn cô mấy trăm nghìn, ngay cả mấy trăm ngìn còn hỏi mượn cô, bây giờ lại còn nói muốn giúp cô lấy được Úy Lam Chi Tinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.