Chàng Rể Phế Vật

Chương 43-1

trước
tiếp

CHƯƠNG 43: ĐÂY CON MẸ NÓ LÀ TÀI XẾ?

 

Sắc mặt hai người vệ sĩ kia trắng bệch, ánh mắt đảo qua những cậu chủ này, nhiều cậu chủ như vậy, bọn họ nhận ra được một phần, nhưng càng nhiều cậu chủ bọn họ đến giờ còn chưa từng gặp qua.

 

Những cậu chủ này, mỗi một vị đều thân thế hiển hách, xuất thân hào môn, hoặc là con nối dòng của đại lão kinh tế, hoặc là có một người cha nuôi làm quan lớn trong giới chính trị, không có một ai, là đơn giản.

 

Những cậu chủ này tụ lại một chỗ, đủ để lên đỉnh hotsearch của thành phố T ngày mai rồi.

 

Mà bọn họ bây giờ, cũng là tụ lại một chỗ… cùng nhau đón gió tẩy trần cho một người đàn ông?

 

Điều này sao có thể? Trong lịch sử thành phố T, lần đầu tiên xuất hiện!

 

Ánh mắt vệ sĩ nhìn chằm chằm chiếc BMW màu đen này, trong lòng kinh hoàng, anh ta vô cùng muốn biết, người trong xe kia là ai, có tư cách này?”

 

Chuyện này đối với hai người vệ sĩ mà nói quá kinh thế hãi tục, bọn họ căn bản không muốn tin.

 

“Cạch!”

 

Đột nhiên, một đôi giày da từ trong xe bước ra, giẫm lên đất, phát ra âm thanh thanh thúy.

 

Ngay sau đó, một người đàn ông bước từ trong xe ra, tướng mạo anh tuấn, đủ để rất nhiều cô nàng điên cuồng hâm mộ.

 

Anh ta, chính là cậu Lê, là cậu Lê được phần đông các cậu chủ đón gió tẩy trần!

 

Trên mặt những cậu chủ này không còn vẻ cợt nhả ngày thường, ngang ngược càn rỡ, lúc này bọn họ nhìn cậu Lê, vẻ mặt chỉ có cung kính và nịnh nọt.

 

Bởi vì ba và người lớn nhà bọn họ đều nói với bọn họ, vị cậu Lê này….đến từ Yến Kinh.

 

Nếu như có thể có được ấn tượng tốt với cậu Lê, vậy thì tập đoàn gia tộc của mình, rất có thể hóa rồng, chỗ tốt vô số.

 

Lúc này cho dù có là cậu chủ bất hảo, sau khi bị người lớn trong nhà cảnh cáo, cũng biết tầm quan trọng của việc này, nhất định phải tạo được quan hệ gần với cậu Lê.

 

Bọn họ mơ hồ đoán được thân phận của cậu Lê, bọn họ không dám nói ra, bởi vì thành phố T… rất có thể không còn bình tĩnh nữa.

 

“Cậu Lê, mời.” Cậu Tần đi trước, dẫn đường cho cậu Lê.

 

“Cậu Lê, khách sạn này, là khách sạn lớn nhất hào hoa nhất ở Thành phố T, chỉ tiếp đãi lãnh đạo cấp quốc gia, và những nhân vậy quan trọng trong thành phố, ngày thường không cho bên ngoài thuê, tôi dùng chút thủ đoạn, đêm này, đều thuộc về chúng ta.” Cậu Tần mỉm cười.

 

Cậu Lê gật đầu, cười nói: “Cậu Tần vất vả rồi.”

 

“Đâu có đâu có, ngài ngàn dặm xa xôi từ Yến Kinh đến đây, tàu xe mệt mỏi, nên nghỉ ngơi trước mới phải, không cần vội vã mở hội đêm nay.” Cậu Tần vô cùng cung kính, trong lòng anh ta là vô cùng vui mừng, cũng may anh ta nhanh trí, đi trước người khác một bước bao khách sạn này, dẫn dầu kéo gần quan hệ với cậu Lê, nếu không mình đã sớm trở thành một thành viên trong đám công tử giá theo sau mông cậu Lê kia rồi.

 

“Tôi đến nơi này, là đến tìm một người.” Ánh mắt cậu Lê đảo qua sảnh tiệc, chậm rãi mở miệng.

 

“Tìm người trước không vội, đến đây, mời cậu Lê lên phòng tổng thống nghỉ ngơi trước.” Cậu Tần tươi cười.

 

Mà sau khi cậu Lê đến không lâu, một chiếc Maybach cấp S nhanh chóng bay đi trong đêm đen, đèn đường sáng choang, Trần Xuân Độ cẩn cẩn thận thận lái xe, thỉnh thoát ánh mắt quét qua kính chiếu hậu, Lê Kim Huyên ngồi ở đằng sau, đùi đẹp gác lên, đang nhắm mắt nghỉ tạm, mái tóc dài mềm mại đen nhánh như thác nước choàng sau vai, gương mặt tinh xảo này, nhìn thế nào cũng không ngán.

 

Trần Xuân Độ có thể từ biểu cảm rất nhỏ trên mặt của Lê Kim Huyên mà phát hiện ra, trong lòng Lê Kim Huyên hiện tại rất căng thẳng, ba tháng qua, lần đầu tiên Lê Kim Huyên căng thẳng như vậy.

 

Trần Xuân Độ nhìn qua, ánh mắt không tự chủ được dời xuống, cặp đùi đẹp kia quả thật quá mê người, nhất là đôi chân dài mê người đó, mượt mà tinh tế, nhìn thế nào cũng không ngán.

 

“Lái xe đàng hoàng, còn nhìn nữa móc mắt anh.” Đột nhiên, một giọng nói lạnh băng như lưỡi dao sắc bén đập vào trong tay Trần Xuân Độ, làm Trần Xuân Độ giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lê Kim Huyên hai tay ôm ngực, đang lạnh lùng nhìn theo anh.

 

Đôi con ngươi tuyệt mỹ đó, giống như là muốn băm thây vạn đoạn Trần Xuân Độ.

 

“Được rồi.” Trần Xuân Độ ngượng ngùng cười, ánh mắt vội vàng nhìn thẳng về phía trước.

 

Chờ sau khi đến cửa khách sạn, Maybach chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra, Lê Kim Huyên đi giày cao gót nhẹ nhàng xuống xe, nhanh chóng biến mất ở cửa khách sạn.

 

Sau khi Trần Xuân Độ đỗ xe xong, theo sát muốn vào, lại bị hai người vệ sĩ kia ngăn lại.

 

“Anh là ai?” Hai người vệ sĩ kia quét mắt nhìn Trần Xuân Độ, hỏi.

 

“Tài xế của Lê Kim Huyên.” Trần Xuân Độ nói.

 

“Tài xế? Tài xế đi cửa sau?” Hai người vệ sĩ liếc nhau, nói.

 

Trần Xuân Độ sững sờ, hỏi: “Vì sao tài xế phải đi cửa sau?”

 

“Mỗi người tài xế đều đi cửa sau, chẳng lẽ anh lại còn muốn đi từ cửa chính vào sao?” Một người vệ sĩ cười lạnh một tiếng: “Anh còn chưa đủ tư cách.”

 

Trần Xuân Độ nhắm hai mắt lại, liếc qua hai người vệ sĩ, nói: “Tôi lại muốn đi từ cửa chính vào thì sao?”

 

“Chân của anh sẽ bị cắt đứt.” Một người vệ sĩ khác đánh giá Trần Xuân Độ, vẻ mặt khinh thường, anh ta không ngờ lái xe của Lê tổng lại ăn mặc thành như vậy, cái áo sơ mi trắng này, đã bao lâu không giặt.

 

Trần Xuân Độ bẩn thỉu, cũng xứng đáng đi vào nơi xa hoa cao quý như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.