Chàng Rể Phế Vật

Chương 36-2

trước
tiếp

“Yến Kinh…” Cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên đột nhiên rung lên, gương mặt đẹp cố gắng bình tĩnh, nhưng nỗi phức tạp hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp đó đã bán đứng cô.

 

Tô Hiểu Vân cẩn thận đã phát hiện ra chút thay đổi cực kỳ nhỏ trên gương mặt Lê Kim Huyên, trong lòng đã tính toán, từ từ hỏi: “Tiểu Huyên, có thật không, bên Yến Kinh, tớ nghe nói cũng có gia đình giàu có lâu đời, họ…”

 

Tô Hiểu Vân còn chưa nói xong đã bị Lê Kim Huyên ngắt lời, giọng điệu lần đầu tiên lạnh lùng như thế: “Nhà họ Lê chỉ có ở thành phố T, không có liên quan gì đến Yến Kinh.”

 

“Đã trễ rồi, tớ đi ngủ trước.”

 

Lê Kim Huyên nhẹ nhàng đứng dậy, từ từ bước lên phòng ngủ lầu hai, quăng Trần Xuân Độ và Tô Hiểu Vân ở lại đó hai mặt nhìn nhau.

 

Trong lòng Trần Xuân Độ và Tô Hiểu Vân đã hiểu rất rõ, Lê Kim Huyên chắc chắn đang giấu điều gì đó.

 

Nói không chừng nhà họ Lê ở Yến Kinh thật sự có liên quan đến hai ba con Lê thị.

 

Lê Kim Huyên đến phòng ngủ lầu hai, khóa trái cửa phòng xong, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen nhánh thâm sâu, trong lòng không thể nào bình tĩnh được, mặt đầy mỏi mệt.

 

“Làm sao vậy?” Đột nhiên, có một giọng nói xuất hiện ở phía sau Lê Kim Huyên, không biết Trần Xuân Độ đã đứng phía sau lưng Lê Kim Huyên từ lúc này, cánh cửa bị khóa trái kia, đối với Trần Xuân Độ mà nói cũng giống như không hề tồn tại.

 

“Chúng ta là một nhánh bị nhà họ Lê ở Yến Kinh vứt bỏ.” Lê Kim Huyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mệt mỏi.

 

Cô rất mệt, buổi sáng không chỉ phải làm nữ thần trong mộng của vô số người, chủ tịch nữ thần tập đoàn nổi tiếng, không chỉ phải bận rộn giải quyết chuyện công ty, còn gặp phải sự uy hiếp của Yến Kinh.

 

Trần Xuân Độ nhìn bóng lưng đang khẽ run rẩy của Lê Kim Huyên, trong đôi mắt thâm sâu lộ ra vẻ cưng chiều đầy phức tạp.

 

“Em yên tâm, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, anh đều ở đây.” Trần Xuân Độ từ từ nói, mặt vô cùng trịnh trọng.

 

Anh đã mơ hồ đoán được một ít, trên mặt hiếm khi hiện lên vẻ nghiêm túc.

 

Lê Kim Huyên quay đầu nhìn Trần Xuân Độ, bây giờ trên người của người đàn ông này có một loại khí chất khác hẳn với ngày thường, làm cô rất yên tâm.

 

“Ừ.” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, ngay khoảnh khắc đó cô cảm thấy rất yên tâm, Trần Xuân Độ làm lòng cô có thêm một loại cảm giác ấm áp không nói nên lời.

 

“Đã trễ rồi, mau ngủ đi.” Sau khi Trần Xuân Độ ra khỏi phòng ngủ, đôi mắt sâu lắng, cầm điện thoại nói với thanh niên ở đầu dây bên kia: “Điều tra giúp tôi lai lịch nhà họ Lê ở Yến Kinh, có quan hệ gì với vợ tôi.”

 

Một lúc sau, thanh niên ở đầu dây bên kia dùng giọng điệu kinh ngạc và khó hiểu nói: “Đại ca, kỳ lạ, nhà họ Lê ở Yến Kinh không có chút quan hệ gì với chị dâu cả…”

 

“Thật sao?” Trần Xuân Độ sửng sốt, mắt lại càng sâu hơn…

 

Nếu thật sự không có liên quan gì, vì sao lúc nãy Lê Kim Huyên lại nói như thế?

 

“Đương nhiên.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gõ bàn phím lộc cộc: “Em điều tra thử cuộc đời từ nhỏ đến lớn của chị dâu, phát hiện không hề có bất cứ tiếp xúc gì với nhà họ Lê ở Yến Kinh cả, đại ca, anh có nhầm lẫn gì không?”

 

“Không có gì.” Trần Xuân Độ cúp máy, nhìn bầu trời đêm đen nhánh ngoài cửa sổ, ánh mắt phóng không.

 

Hôm sau, Tô Hiểu Vân và Lê Kim Huyên cùng nhau ra khỏi biệt thự, nói là cùng nhau đến tập đoàn Lê thị mở họp, bàn bạc hướng phát triển tương lai của hai công ty.

 

Mãi đến trưa, Trần Xuân Độ đang làm việc nhà trong biệt thự, điện thoại đột nhiên reo lên, chờ Trần Xuân Độ bắt máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ đầy quyến rũ của Tô Hiểu Vân: “Ăn trưa cùng nhau không?”

 

Trần Xuân Độ sửng sốt: “Vì sao lại là cô gọi điện thoại cho tôi?”

 

“Tiểu Huyên không đến.” Tô Hiểu Vân ám chỉ, làm khóe môi Trần Xuân Độ cong lên, lập tức suy nghĩ viển vông.

 

“Được rồi, chờ tôi.” Trần Xuân Độ cúp máy lập tức ra khỏi biệt thự, lái chiếc xe đạp cũ rích kia chạy băng băng đến cao ốc Lê thị…

 

Mười một giờ trưa, Trần Xuân Độ dừng xe đạp lại, dựa vào xe đạp hút điếu thuốc, lúc đang hít mây ngả khói, đột nhiên, cửa cao ốc Lê thị có một bóng dáng xinh đẹp quyến rũ xuất hiện.

 

Hai mắt Trần Xuân Độ hơi ngưng lại, nở một nụ cười lưu manh nói: “Tổng giám đốc Tô, tôi không ngờ cô sẽ hẹn riêng tôi.”

 

“Bất ngờ lắm sao?” Tô Hiểu Vân đầy thâm ý nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ.

 

“Có một chút.”

 

Tô Hiểu Vân quay đầu, quan sát xe đạp của Trần Xuân Độ hỏi: “Anh định lái chiếc xe này mời tôi ăn cơm sao?”

 

“Cái này không được sao?” Trần Xuân Độ nhả một vòng khói ra, hỏi lại đầy thâm ý.

 

“Rất bất ngờ. Tôi rất hiếm khi chạy xe đạp.” Tô Hiểu Vân cười quyến rũ, có môt loại xinh đẹp động lòng người.

 

Trần Xuân Độ cười không nói gì, chiếc xe đạp này là thứ duy nhất anh mang theo khi ở rể nhà họ Lê, nhưng nó là chiếc xe đạp do một đại sư thủ công người Đức chế tạo ra, giá trị của nó hơn xa vô số căn biệt thự cao cấp, bởi vì trên toàn thế giới chỉ có hai chiếc, chiếc còn lại, trong buổi đấu giá của nước Mỹ được tổ chức cách đây không lâu, đã được bán với cái giá trên trời là ba nghìn chín trăm tỷ!

 

Nhưng mà Trần Xuân Độ chưa bao giờ chú ý bảo dưỡng nó, cho nên mới làm cho chiếc xe đạp này nhìn cũ nát như thế, thậm chí còn không bằng một chiếc xe đạp bình thường.

 

“Lên xe.” Trần Xuân Độ nói.

 

Tô Hiểu Vân ngồi ở ghế sau, Trần Xuân Độ đạp xe, lắc lư từ từ chạy về nơi xa, tạo thành một phong cảnh vô cùng xinh đẹp ở cao ốc Lê thị đầy người nhộn nhịp.

 

Một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ lại ngồi chung một chiếc xe đạp với một người đàn ông ăn mặc lôi thôi, từ vẻ ngoài của người phụ nữ này mà nói, chắc chắn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp làm người khác khó có thể quên.

 

Mà làm người ta mở rộng tầm mắt là, cô gái xinh đẹp tuyệt vời kia lại ngồi lên chiếc xe đạp rách nát kia!

 

Xung quanh có không ít ánh mắt nhìn qua, có kinh ngạc, có chấn động, mà nhiều nhất là khinh thường châm chọc.[1]


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.