Chàng Rể Phế Vật

Chương 34-1

trước
tiếp

CHƯƠNG 34: COI THƯỜNG PHÁP LUẬT!! (1)

Bốp! Cái bạt tai này của Diệp Thái Linh khá mạnh, trong tích tắc, mặt Đào Trường Thanh hằn rõ dấu vết năm ngón tay! Các viên cảnh sát đứng bên cạnh Diệp Thái Linh bất ngờ đến sửng sốt, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Thái Linh thô bạo đến như vậy!

Trong nháy mắt, bên trong căn phòng yên tĩnh không tiếng động, Đào Trường Thanh vẫn còn bị bất ngờ, thất thần đứng yên tại chỗ!

“Cô…cô dám đánh tôi?!” Đào Trường Thanh chậm rãi đưa tay đang run lên sờ mặt mình, vẻ mặt bất ngờ như không tin vào sự thật! Cái tát này của Diệp Thái Linh trong phút chốc khiến cho Đào Trường Thanh trở nên thất thần!

Dấu vết năm ngón tay đỏ tươi in trên gương mặt khiến cho Đào Trường Thanh cảm nhận được sự nóng rát đang lan tỏa trên gương mặt anh, đối với anh, đây chính là sự sỉ nhục không thể nào chấp nhận được!

“Cô khốn nạn! Cô có biết tôi là ai không, từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám đánh tôi!” Đào Trường Thanh gằng giọng với giọng điệu lạnh như băng, ánh mắt anh chứa đầy sự tức giận! Tay anh nắm chặt nắm đấm, trông anh không khác gì con sư tử đang gầm gừ nổi giận!

Gương mặt lạnh lùng của Đào Trường Thanh bất chợt bị thay thế bởi cảm giác tức giận và bất ngờ!

“Còng tay anh ta lại, đưa đi!” Tiếng nói lạnh lùng chói tay của Diệp Thái Linh vang lên.

“Tách!” Tiếng khóa còng vang lên, đôi tay của Đào Trường Thanh bị cặp còng trắng bạc khóa chặt!

“Khốn khiếp! Cô dám!” Đào Trường Thanh tức giận lớn tiếng hét lên, dùng sức giãy dụa, nhưng anh đã bị mấy viên cảnh sát khống chế chặt!

Diệp Thái Linh nhìn Đào Trường Thanh với ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ, gương mặt không chút biểu cảm, cô lục soát được Heroin trong phòng của Đào Trường Thanh, vật chứng rành rành thì làm sao cô có thể còn chút đồng tình nào đối với Đào Trường Thanh!

Những phản ứng của Đào Trường Thanh đối với cô thì đó chỉ là thái độ hỗn hào ngang ngược.

“Khốn khiếp! Cô và Nhĩ Đông Trần(*), Lê Kim Huyên đều như nhau cả! Đều đáng chết!” Ánh mắt Đào Trường Thanh lạnh lùng đến đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương!

Nhĩ Đông Trần(*): Là biệt danh của Trần Xuân Độ.

“Nếu tôi mà bước vào cửa cục cảnh sát thành phố T một bước, đợi đến khi tôi bước ra, tất cả các người đều phải chết!” Đào Trường Thanh tức giận hét lớn, một viên cảnh sát chịu không nổi đành lấy miếng vải nhét vào miệng Đào Trường Thanh.

Đào Trường Thanh giận đến run cả người, đây là lần đầu tiên anh chịu đựng nhục nhã đến như vậy! Anh vốn hô mưa hét gió ở hải ngoại, đến cả hoàng thất Sa Đặc cũng phải tôn trọng anh, vậy mà nào ngờ ở cái thành phố T nhỏ xíu này, anh lại hết lần này đến lần khác bị sĩ nhục! Quá đáng nhất là anh còn bị mấy viên cảnh sát quèn bắt trói mình lại!

Cả nhóm người của Diệp Thái Linh đi ra khỏi khách sạn, tiếng còi hú của xe cảnh sát vang lên và nhanh chóng rời khỏi…

Bên trong tập đoàn Lê Thị.

Lê Kim Huyên lạnh lùng liếc nhìn thoáng qua Trần Xuân Độ vẫn với điệu bộ bình thường, cô lên tiếng hỏi: “Có phải chuyện này anh đã biết từ sớm rồi phải không?”

“Anh biết gì đâu, anh chỉ là đoán thôi, tổng giám đốc Lê giữ mình trong sạch như vậy, sao lại có thể có dinh líu đến những thứ dơ bẩn đó được, chắc chắn có người muốn hại em.” Trần Xuân Độ ngượng cười và nói.

Lê Kim Huyên hừ lạnh, Trần Xuân Độ vừa rồi biểu hiện rất tốt, nếu như không nhờ có anh thì rất có khả năng Lê Kim Huyên phải vào phòng thẩm vấn mà ngồi từ từ giải thích rồi.

Ánh mắt cô nhìn anh dịu bớt đi vài phần khó chịu, cô lên tiếng nói: “Đóng cửa lại.” Nghe vậy Trần Xuân Độ bèn đóng cửa văn phòng lại, lúc này, Lê Duy Dương đang ngồi trên sô pha nhíu mày khẽ thở dài.

“Nếu như vừa rồi cái túi này không phải là bột mì, e là chúng ta xong đời thật rồi.”

“Nhưng mà, túi bột mì này là do ai để ở đây?” Lê Duy Dương suy nghĩ và lên tiếng hỏi.

Lê Kim Huyên nhíu mày, rõ ràng có người đang âm thầm giúp đỡ cô, với chỉ số IQ của cô thì không khó để cô đoán được người thần bí đã âm thầm đặt túi bột mì để chuyển dời sự chú ý, giúp cô thoát khỏi hiềm nghi.

Chẳng lẽ lại là người mà mấy lần trước đã từng âm thầm giúp đỡ cô? Lê Kim Huyên tò mò, cô không hiểu vì sao người đó hết lần này đến lần khác giúp cô, nhưng sao lại không chịu lộ diện.

Thậm chí bản thân cô còn không nhận ra được là bản thân mình trong vô giác đã bắt đầu nảy sinh cảm xúc khó tả với người thần bí này, ngay cả chính bản thân cô cũng không thể nào diễn đạt được.

Cửa văn phòng bị mở ra, thư ký Lâm Trinh Tuyết chạy nhanh vào, cô nhìn thoáng qua Lê Duy Dương, Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên rồi lên tiếng: “Cảnh sát sau khi rời khỏi tòa nhà Lệ Thị, đã xuất hiện ở một khách sạn khác, và Đào Trường Thanh đã bị bắt rồi.”

“Trường Thanh?” Mắt Lê Duy Dương chợt dừng lại, còn Lê Kim Huyên thì khẽ thở dài.

“Nếu như chứng cứ xác thực thì rất có khả năng là do Trường Thanh làm đây.” Lê Duy Dương nhẹ nhàng lên tiếng nói.

“Vì sao anh ta lại làm như vậy?” Gương mặt tinh tế của Lê Kim Huyên lộ rõ vẻ tò mò khó hiểu, cô và Đào Trường Thanh vốn hợp tác rất vui vẻ, không hiểu vì sao anh ta lại muốn hãm hại cô như vậy…

“Thôi, đừng nghĩ chuyện này nữa.” Trần Xuân Độ bất ngờ lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lê Kim Huyên: “Em cho người qua đây dọn dẹp chỗ này trước đi.”

“Anh lại dọn đi.” Lê Kim Huyên bất ngờ lên tiếng khiến cho Trần Xuân Độ có chút bất ngờ.

“Sao, không chịu sao?” Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, nhíu mày nhìn anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.