Chàng Rể Phế Vật

Chương 23-1

trước
tiếp

CHƯƠNG 23: RẤT CÓ THỂ LÀ GIẢ! (1)

Trần Xuân Độ nhìn bóng lưng xinh đẹp kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cưng chiều. Anh nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lê Kim Huyên, mang đến một chậu nước rửa chân.

Trần Xuân Độ cởi đôi giày cao gót màu đỏ đẹp đẽ trên chân Lê Kim Huyên xuống, hai tay đặt lên cặp đùi được bao bởi tất đen dài, Trần Xuân Độ cẩn thận kéo chiếc tất xuống.

Chiếc tất dài màu đen trượt xuống khỏi cặp đùi trơn mịn thẳng tắp, không bị bất kỳ trở ngại nào. Trần Xuân Độ cầm đôi chân trắng như sữa, hoàn hảo không tỳ vết trong tay mà lòng nhộn nhạo không thôi, hồi lâu vẫn không bình tĩnh lại được.

Bàn tay thô ráp của Trần Xuân Độ mơn trớn trên da thịt, mặc dù anh đã từng nhìn thấy vô số người đẹp ở nước ngoài, nhưng chưa từng thấy qua đôi chân nào cực phẩm đến thế này! Chẳng trách người xưa có câu “Đôi chân Kim Liên”, chân của Lê Kim Huyên không có mùi mồ hôi, ngược lại là một mùi hương thoang thoảng dễ ngửi, khiến Trần Xuân Độ yêu thích đến không buông tay.

Trần Xuân Độ đặt chân của Lê Kim Huyên vào nước nóng, nhiệt độ ấm áp dễ chịu làm cho đôi lông mày vẫn luôn nhíu chặt của Lê Kim Huyên dần dẫn giãn ra. Lê Kim Huyên ngủ đang mơ màng ngủ, không biết Trần Xuân Độ cẩn thận xoa bóp chân mình, lòng bàn chân truyền đến một trận tê dại, mấy huyệt vị trong lòng bàn chân cũng được Trần Xuân Độ xoa bóp. Sự đau đớn, mệt mỏi trên người cô nhanh chóng biến mất…

Trần Xuân Độ ngẩng đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp như được mài giũa kia, lúc này lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời mà đau lòng. Ngày thường, trông Lê Kim Huyên rất mạnh mẽ, nhưng chung quy vẫn là phụ nữ. Thời gian gần đây cứ hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra để cô quá mệt mỏi. Trần Xuân Độ nhẹ nhàng xoa bóp, ấn huyệt, qua nửa tiếng, bàn tay của anh bị ngâm nước đến trắng bệch ra. Nếu là người bình thường, ngồi xổm xoa bóp nửa tiếng như thế, đoán chừng chân đã đau xót không chịu được, cũng chỉ có Trần Xuân Độ, dù có ngồi xổm lâu thế nào cũng không có cảm giác gì.

Bộ dạng lúc này của Trần Xuân Độ mà bị những đại ca thế giới ngầm phương Tây nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ được mở rộng tầm mắt! Bọn họ không thể nào tưởng tượng được, đường đường là Long Vương, vậy mà lại cam nguyện quỳ gối thủ pháp đấm bóp thất truyền đã lâu cho một người phụ nữ bình thường giới kinh doanh. Một vài cơ sở chừa bệnh cao cấp ở nước ngoài từng mời Long Vương thể hiện thủ pháp đó, nhưng đều không thành công…

Dần dần, vẻ mệt mỏi trên mặt Lê Kim Huyên tan đi, Trần Xuân Độ nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô, mới nâng cặp chân ngọc lên, dùng khăn lau khô, rồi bế cô lên phòng ngủ tầng hai…

Sau khi Trần Xuân Độ đi xuống từ tầng hai, lúc này đêm đã khuya, bầu trời đen kịt vô tận… Đột nhiên, từ phía xa có tiếng gầm rú vang lên, một chiếc BMW màu đen chạy tới, dừng ở cửa biệt thự. Cửa xe mở ra, Đào Trường Thanh vội vàng bước ra, trên trán đầy mồ hôi lạnh, đàn em đứng một bên chuẩn bị mang theo túi lớn túi nhỏ, theo sát sau lưng Đào Trường Thanh.

Đào Trường Thanh vọt vào cửa biệt thự, điên cuồng nhấn chuông, tiếng chuông chói tay vang vọng khắp biệt thự, khiến Trần Xuân Độ không nhịn được mà day lỗ tai, lớn tiếng nói: “Ai đấy?”

Đào Trường Thanh nghe được là tiếng của Trần Xuân Độ thì cả người khẽ run, nháy mắt không còn bộ dạng không kiêng dè nữa, cung kính mở miệng nói: “Anh Trần, tôi tới bàn bạc việc hợp tác với Kim Huyên.”

“Bây giờ muộn quá rồi, tổng giám đốc Lê đã ngủ, ngày mai hãy bàn.” Trong biệt thự, một bóng người lướt qua, Đào Trường Thanh lo lắng: “Anh Trần, tôi đã chuẩn bị một món qua nhỏ tặng anh, mong anh có thể nhận cho.”

“Không cần, ngày mai đưa cho vợ tôi đi.” Trần Xuân Độ ở bên trong nghe được lời Đào Trường Thanh nói thì nhếch miệng, anh biết Đào Trường Thanh muốn tặng quà tạ lỗi, nhưng mà anh sẽ quan tâm mấy thứ đó à?

“Vậy, tôi xin về trước, trước đó nếu có lời nào bất kính, mong anh Trần rộng lượng đừng trách kẻ không hiểu biết… Là do tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn…” Sắc mặt Đào Trường Thanh rất khó coi, Trần Xuân Độ còn không cả muốn gặp mặt anh ta! Nhưng anh ta nào dám tức giận, bởi vì nếu như tổng bộ ở nước ngoài thật sự do Trần Xuân Độ sai khiến thì… thực lực của Trần Xuân Độ đã vượt xa những gì Đào Trường Thanh có thể chống lại! Thậm chí Đào Trường Thanh cũng không dám nghi ngờ lời Trần Xuân Độ nói trước đó, bởi vì nếu anh muốn thì nhất định có thể tiêu diện tài sản của Vân Hạo! Mặc dù trong lòng Đào Trường Thanh vẫn còn nghi ngờ Trần Xuân Độ, nhưng anh ta không dám đánh cược, bởi vì nếu thua, ba và tổng bộ của mình đều đi đời.

“Đến bệnh viện.” Đào Trường Thanh ngồi vào BMW, động cơ điên cuồng khởi đọng, nhanh chóng chạy xa. Trần Xuân Độ đứng ở cửa sổ của biệt thự, nhìn chiếc xe biến mất dàn, khóe miệng giương lên, móc điện thoại ra, nói: “Đủ rồi, hôm nay cho bọn họ một bài học là được rồi.”

“Đại ca, tên Đào Trường Thanh kia thật sự cam tâm à? Tài sản của Vân Hạo, vẫn có sức ảnh hưởng không nhỏ ở nước ngoài, em chỉ sợ tên tặc này chưa từ bỏ ý định, sẽ tiếp tục ra tay với chị dâu…” Người thanh niên lo lắng nói.

“Tôi thấy tài sản ở Vân Hạo thường xuyên làm từ thiện ở nước ngoài, cho nên mới cho anh ta một cơ hội.” Trần Xuân Độ chậm rãi mở miệng, hai mắt lấp lánh: “Nếu có lần sau nữa, giết không tha.”

Ngày hôm sau, tòa cao ốc Lê thị, trong văn phòng tổng giám đốc, thư ký Lâm Trinh Tuyết đột nhiên đẩy cửa vào, nói: “Tổng giám đốc Lê, anh Đào tìm cô.”

“Mời anh ấy vào.” Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên ngước lên, nhẹ nhàng nói. Đào Trường Thanh nhanh chóng đi vào phòng, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp thì khóe miệng cong lên, vung tay: “Tổng giám đốc Lê, một chút thành ý, đừng khách sáo.”

Lê Kim Huyên thấy cấp dưới của Đào Trường Thanh xác theo bao quà lớn nhỏ đi vào thì gương mặt xinh đẹp ngây ra: “Trường Thanh, anh làm gì vậy?”

“Đây là quà nhận lỗi, hôm qua để em lâm vào nguy hiểm là do anh không làm tốt công tác bảo vệ, hôm nay một là đến nhận lỗi, hai là muốn hoàn thành hợp tác với quý công ty…”

Đến lúc Đào Trường Thanh muốn ra về, Lê Kim Huyên tự mình tiễn anh ta tới cổng công ty.

“Trường Thanh, có thể cùng hợp tác với Công ty Vân Hạo, em rất vui.” Lê Kim Huyên nhẹ nhàng nói, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vui sướng, nụ cười mỉm quyến rũ động lòng người.

Đào Trường Thanh không dám quên lời cảnh cáo hôm qua, cười nhẹ một tiếng: “Tổng giám đốc Lê, lần này có thể hợp tác thành công với em, thật ra cũng may mà có một người.”

“Còn có người khác sao?” Lê Kim Huyên khoanh hai tay trước ngực, chớp mắt một cái.

“Không có anh ấy thì Công ty Vân Hạo vốn không thể nào nhanh chóng thúc đẩy hợp tác như vậy.” Đào Trường Thanh để lại một câu rồi nhanh chóng ngồi vào BMW rời đi.

“Anh ấy?” Lê Kim Huyên ngạc nhiên, cô vốn không nghĩ tới, tập đoàn Lê thị hợp tác được với Công ty Vân Hạo lại còn có người thứ ba trợ giúp. Chẳng lẽ là người thần bí kia? Lê Kim Huyên nghĩ, người thần bí kia dường như vẫn luôn âm thầm giúp đỡ cô.

“Tổng giám đốc Lê.” Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai, Lê Kim Huyên quay đầu. Tô Loan Loan không biết đã đứng cạnh cô từ lúc nào.

“Sao vậy?” Vẻ mặt Lê Kim Huyên lại khôi phục như bình thường.

“Chuyện mà cô muốn tôi điều tra đã có manh mối.” Tô Loan Loan nói, khiến cho sắc mặt Lê Kim Huyên hơn đổi. Mặc dù tối qua cô có báo cảnh sát, nhưng cô hiểu rõ tỷ lệ phá án ở thành phố T, cho nên mới bảo Tô Loan Loan đi điều tra. Sáng sớm hôm nna, Tô Loan Loan đã mang manh mối tới. Trở lại văn phòng Tổng giám đốc, Lê Kim Huyên ngồi xuống, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ nghiêm túc.

“Nói đi.” Lê Kim Huyên mở lời.

“Tổng giám đốc Lê, hôm đó, lần đầu tiên cô gặp chuyện, có phải chồng của cô, Trần Xuân Độ, đột nhiên biến mất?” Tô Loan Loan hỏi.

“Đúng vậy.” Lê Kim Huyên gật đầu.

“Tối hôm qua, lúc cô gặp chuyện anh ta cũng ung dung tới chậm, cũng không nói lý do.” Tô Loan Loan tiếp tục nói.

“Ý của cô… anh ấy là hung thủ?” Lê Kim Huyên nhíu mày.

“Cũng không thể loại trừ khả năng này, dù sao anh ta không có chứng cứ ngoại phạm.” Tô Loan Loan nói.

“Chuyện này thì cô có thể yên tâm, anh ấy tuyệt đối không có khả năng là hung thủ.” Lê Kim Huyên cười khẽ một tiếng, giải vây cho Trần Xuân Độ: “Tôi đã kết hôn với anh ấy mấy tháng, anh ấy chẳng khác gì người làm trong nhà tôi, chút năng lực của anh ấy còn không đủ để bày ra những thứ đó.” Lê Kim Huyên nói.

Tô Loan Loan nhớ tới vẻ cười đùa hí hửng của Trần Xuân Độ tối qua, vẻ mặt như bị sét đánh, gật đầu, nói: “Được, nhưng mà tổng giám đốc Lê, tôi cần phải ở nhà của cô để đảm bảo cô được an toàn 24 giờ, cũng cần một công ty vệ sĩ để bảo vệ mọi phương diện cho cô.”

“Chuyện này không thành vấn đề, trong nhà tôi có vài phòng không dùng tới, cô tới xem ngày thường anh ấy ở nhà làm việc nhà thì sẽ biết anh ấy vốn không có năng lực là ra những chuyện đó.” Lê Kim Huyên gật đầu.

Chiếc BMW màu đen chậm rãi dừng trước khách sạn, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt lạnh như băng. Đào Trường Thanh lấy điện thoại di động ra, bên trong truyền đến một giọng nói: “Tổng bộ an toàn, có điều tố qua công ty tổn thất hơn ba mươi nghìn tỷ, rốt cuộc là con đã đắc tội với anh, người đó sao có thể có được thực lực mạnh như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.