Chàng Rể Đại Gia Full

Chương 54

trước
tiếp

Chương 54: Người quenl

“Cái này….chúng ta đi sẽ không tốt lắm.”

Chu Dương rất do dự, vô thức nhìn về hướng Tạ Linh Ngọc.

Đối với anh, tham dự bữa tiệc sinh nhật không phải là một chuyện lớn gì.

Nhưng phải xem đó là bữa tiệc sinh nhật của ai.

Giống như thế này, Chu Dương không hề quen biết đối phương, nên hoàn toàn không cần phải tham gia.

“Chu tiên sinh, Tạ tiểu thư, Tô tiểu thư đã mời mọi người, thì mọi người đừng ngại đi xem xem, nói không chừng sẽ gặp phải chuyện tốt gì đó.”

Giám đốc Trịnh thấy sự do dự của Chu Dương, liền cười thuyết phục.

“Được rồi, Linh Ngọc , em đi cùng với anh.”

Chu Dương không còn do dự nữa, trực tiếp đồng ý, còn gọi Tạ Linh Ngọc cùng đi.

Dù sao bây giờ hành vi của Tô Hiểu Manh cũng hơi kỳ lạ, Chu Dương luôn cảm thấy một mình đi cùng với cô ấy không tốt.

Mà có Tạ Linh Ngọc ở bên cạnh, Chu Dương cũng sẽ thoải mái hơn.

Quan trọng nhất, chuyện tốt của giám đốc Trịnh nói, Chu Dương cũng hy vọng rằng Tạ Linh Ngọc có thể gặp phải.

Dù sao chuyện khiến giám đốc Trịnh nói là chuyện tốt, đối với anh, đối với Tạ Linh Ngọc, nhất định là một chuyện tốt.

“Tuyệt quá rồi, giờ tôi có một người con trai đi cùng!”

Thấy Chu Dương đồng ý, Tô Hiểu Manh cười tươi, nhảy nhót vui mừng, khuôn mặt đầy kích động nhìn Chu Dương.

Chẳng mấy chốc, dưới sự dẫn đắt của giám đốc Trịnh và Tô Hiểu Manh, Chu Dương và Tạ Linh Ngọc đã đến tầng chín của Câu lạc bộ Silver Lake.

Chu Dương biết, tầng chín của Câu lạc bộ Silver Lake cần thẻ hội viên cấp thứ ba mới có thể đặt chân đến.

Mà lệ phí của hội viên sơ cấp là một trăm ngàn, lệ phí của hội viên cấp thứ ba lên tới ba trăm ngàn tệ.

Mà cái này, cũng chỉ có nghĩa là bạn đủ điều kiện để lên tầng chín mà thôi.

Nói cách khác, ba trăm ngàn tệ, cũng chỉ là giấy thông hành lên đến tầng chín của Câu lạc bộ Silver Lake.

Chu Dương không ngờ rằng Tiểu Hân đó trong miệng Tô Hiểu Manh lại có thực lực như thế, có thể tổ chức bữa tiệc tối sinh nhật ở tầng chín.

Dưới của dưới sự dẫn đắt của giám đốc Trịnh, đường lên tầng chin của mọi người không bị cản trở.

Vừa đến tầng chín, Chu Dương cảm thấy xung quanh đều yên tĩnh hơn.

Ánh đèn mờ ảo êm dịu, khiến cả tầng thứ chín phản chiếu xinh đẹp lung linh.

Trên bức tường treo nhiều loại bức tranh nổi tiếng khác nhau, càng là nổi bật đẳng cấp và quy cách.

“Chu tiên sinh, mời đi bên này.”

Giám đốc Trịnh hướng dẫn đường đi.

“Em đưa anh đi, anh Dương, anh đi cùng em, em đưa anh đi gặp Tiểu Hân “

Nhưng Tô Hiểu Manh muốn kéo Chu Dương đi theo hướng khác.

“Chậm đã, Tô tiểu thư, như vậy không tốt, chúng tôi vội vàng đến gặp chủ nhân bữa tiệc như vậy, cũng không chuẩn bị quà sinh nhật, có phải không tốt lắm?”

Chu Dương dừng bước, trầm giọng nói.

Anh biết, Tô Hiểu Manh trước mặt này có thể có mối quan hệ tốt với Tiểu Hân, nhưng anh và Tạ Linh Ngọc thì không.

Họ cũng chỉ là người qua đường, là người lạ, kể cả khi bên kia giữ thể diện cho Tô Hiểu Manh, cười mừng chào đón, trong lòng chắc chắc cũng sẽ không thèm nhìn họ.

Đã là như vậy, chi bằng không cần gặp thì tốt hơn, chỉ cần tại bữa tiệc tối nhìn nhìn xem, coi như cùng đi Tô Hiểu Manh là được.

“Vậy cũng được, nhưng anh Dương anh yên tâm, Tiểu Hân rất tốt, cô ấy nhất định sẽ thích anh.”

Tô Hiểu Manh không có cách nào khác Bữa tiệc tối sinh nhật được tổ chức tại sảnh chính trên tầng chín.

Trên tầng chín câu lạc bộ Silver Lake có ba sảnh chính Bồng Lai, Phương Trượng, Tấn Châu.

Đây là dựa vào tên của ba tiên đảo cổ tích cổ xưa mà đặt tên.

Mà ba sảnh chính này đều là quy cách cao nhất, giống như một xứ sở thần tiên trên trái đất.

Bữa tối sinh nhật lần này được tổ chức tại sảnh Bồng Lai.

Mấy người đến sảnh Bồng Lai, vẫn chưa bước vào, thì nghe thấy tiếng cười vui ở bên trong náo nhiệt.

Tuy nhiên có rất nhiều người Chu Dương không quen biết, vì vậy anh chỉ muốn tìm một góc yên tĩnh, chờ kết thúc bữa tiệc.

“Hiểu Manh, sao cậu lại chạy đến đây?”

Chu Dương còn chưa ngồi xuống, một giọng nói ngạc nhiên phát ra từ phía sau người.

Anh lập tức quay đầu lại nhìn, thì thấy một cô gái trẻ mặc váy, còn có một vài chàng trai trẻ cùng đi về phía này.

“Hoan Hoan, các cậu cũng đến rồi.”

Tô Hiểu Manh thấy người đó tới, khuôn mặt tràn đầy nụ cười.

“Hiểu Manh, đây là ai? Tớ vừa thấy bạn kéo cánh tay của anh ấy nha?”

Hân Hân nắm lấy tay Tô Hiểu Manh, mỉm cười hỏi.

Cô ta không có hạ giọng, cho nên mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.

Chu Dương không cảm thấy gì, anh chỉ coi Tô Hiểu Manh như một em gái nhỏ.

Nhưng những thiếu niên đi theo cùng Hân Hân qua đây đều không vui.

“Này, mày là ai vậy? Sao lại đến gần với Hiểu Manh thế?”

Chỉ thấy một trong đám đó có một người cao gầy, một thằng con trai với mái tóc nổi loạn mặt không vui đang nhìn trừng trừng vào Chu Dương.

Còn những người khác, toàn bộ đều nhìn Chu Dương với ánh mắt suy ngẫm.

“Hê hê, thằng tiểu tử này chết chắc rồi, dám lại gần với Hiểu Manh.”

“Đúng vậy, lẽ nào anh ta không biết rằng Tô Hiểu Manh là nàng dâu mà Tước thiếu gia chúng ta xác định sao?”

“Tụi bây đoán xem, chút nữa Tước thiếu gia thu thập tiểu tử đó như thế nào?”

Mấy người đó cúi thấp đầu, nhỏ giọng bàn luận, cười trên nỗi đau người khác.

“Này, Trương Tước, cậu đừng có mà quá đáng!

Tôi đứng ở gần ai, còn đến lượt cậu quản chắc?”

Thấy Trương Tước không khách khí với Chu Dương, Tô Hiểu Manh không vui rồi, lập tức đứng trước người Chu Dương , ngước mặt lên, nhìn chằm chằm ngược lại Trương Tước.

“Hiểu Manh, tớ là vì muốn tốt cho cậu, nếu như tiểu tử này khó lường, có ý xấu gì đối với cậu, vậy thì phải làm sao?”

Trương Tước ngạc nhiên nhìn Tô Hiểu Manh, có chút tức giận.

Với Tô Hiểu Manh, cậu ta đã từng nói từ lâu, cô ấy là vợ mà cậu đã xác định .

Trong vòng bạn bè của cậu ta gần như đều biết, cũng rất cho sĩ diện.

Nhưng bây giờ, cậu ta lại thấy một người đàn ông không sợ chết, dám đến gần Tô Hiểu Manh, Tô Hiểu Manh còn kéo lấy cánh tay của anh ta.

Trương Tước chỉ cảm thấy tại lúc này bản thân bị cắm sừng, sự tức giận trong lòng cậu ta không thể áp xuống được.

“Hừi! Anh Dương rất tốt với tôi, việc của tôi, cậu không cần phải quản, cậu tránh ra”

Tuy nhiên Tô Hiểu Manh không chịu thua, căn bản không thèm nhìn Trương Tước .

Chu Dương nhìn đám người, nhịn không được cười nhẹ.

Lúc này, anh chỉ cảm thấy như đã gặp được con người trước đây của mình.

Trước đây khi còn học đại học, anh đối với Tạ Linh Ngọc không phải cũng là bộ dáng này sao, nhưng Tạ Linh Ngọc lúc đó có bạn trai là Trần Tuấn Sinh, căn bản là nhìn không thấy anh.

Nghĩ về điều này, Chu Dương không nhịn được quay đầu lại nhìn Tạ Linh Ngọc bên cạnh anh, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, đột nhiên cố mỉm cười.

Mặc dù anh không biết mình và Tạ Linh Ngọc cuối cùng sẽ trở thành bộ dạng như thế nào, nhưng Chu Dương luôn tin rằng, chỉ cần bản thân cho đi thật lòng, thì nhất định sẽ có báo đáp.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Động tĩnh ở bên này không tính là lớn, nhưng trong không khí lễ tiệc như tiệc sinh nhật, cuộc tranh luận vẫn có vẻ thu hút sự chú ý của người khác.

Rất nhanh, một giọng nói trầm vang lên.

“Chú Trương, Trương Tước lại phát điên rồi, chú rốt cuộc có quản hay không?”

Tô Hiểu Manh thấy người đến, lập tức bĩu môi, làm dáng vẻ phàn nàn.

“Ba, con không có, tên tiểu tử này, hắn cố tình tiếp cận Hiểu Manh, con chỉ muốn cảnh cáo hắn ta!”

Nhưng Trương Tước hoàn toàn không phục, chỉ vào Chu Dương ngạo mạn nói.

“Chu tiên sinh, không ngờ rằng sẽ gặp cậu ở đây, còn có Tạ tiểu thư.”

Điều bất ngờ ở đây là, người này rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Chu Dương.

“Ừ, không ngờ sẽ gặp Trương tiên sinh ở đây, thật


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.