Chàng Rể Cực Phẩm A Hào Full

Chương 1309

trước
tiếp

Chương 1309: Truy sát

 

“Trốn!”

 

Bắc Cực Chân Nhân thấy thế, ý chí chiến đấu hoàn toàn mất sách, bóng người biến thành một vệt sáng lao lên trời.

 

Những người còn lại của Vô Cực Tông thấy thế đều thay đồi ìc mặt, hoảng hốt chạy trốn.

 

Hai Thiên Thần một chết một chạy, bọn lâu la như bọn họ sao có thể chống lại Lâm Ấn được.

 

Lâm Ẩn thấy thế thì khẽ cau mày.

 

“Ông giải quyết những người này, tôi đuổi theo Bắc Cực”.

 

Nói xong, Lâm Ẩn lập tức đuồi theo Bắc Cực Chân Nhân.

 

Lăng Thiên Nhai nghe vậy cũng không tiếp lời, đánh một chưỡng về phía một võ giả Chân Thần.

 

Một Thiên Thần bị giết chết, Bắc Cực Chân Nhân chạy trốn, những Chân Thần khác không một ai là đối thủ của ông, chẳng mấy chốc đã có ba Chân Thần chết trong tay Lăng Thiên Nhai.

 

Còn Lâm Ẩn và Bắc Cực Chân Nhân thì biến thành hai vầng sáng, chạy nhanh về phương Bắc.

 

Mắt thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.

 

Bắc Cực Chân Nhân không nhịn được cất lời: “Lâm Ẩn, ngươi thật sự muốn không chết không thôi với Vô Cực Tông ta sao?”

 

“Nếu ngưới còn không đi, cao thủ của Vô Cực Tông ta đến, ngươi cũng chỉ có thề ở lại biên giới phía Bắc mãi mãi thôi”.

 

Lâm Ần khẽ cau mày, nơi này là biên giới phía Bắc, dù sao cũng là phạm vi thế lực của Vô Cực Tông, anh ð đây thật sự hơi nguy hiểm.

 

Nhưng mắt thấy chẳng bao lâu nữa là có thể đuồi kịp Bắc Cực Chân Nhân, anh không muốn bỏ qua cơ hội giết chết ông ta.

 

“Lâm Ẩn, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”

 

Bắc Cực Chân Nhân quay đầu trừng mắt liếc Lâm Ẩn.

 

“Được đằng chân lân đằng đầu thì sao?”

 

Lâm Ấn lạnh nhạt nói, anh điều động sản mạnh thân thể, tốc độ còn nhanh hơn trước đó hai phần, biến thành một vắng sáng đuồi theo.

 

Nhưng sắc mặt anh cũng thay đồi rất nhanh, dù lúc này anh cách Bắc Cực Chân Nhân tới nghìn mét, nhưng chân trời phía Bắc có một tia sáng mạnh mẽ đang chạy nhanh về phía bọn họ.

 

Tia sáng này có khí thế vô cùng mạnh mẽ, đám người Bắc Cực Chân Nhân hoàn toàn không thể sánh bằng.

 

Bắc Cực Chân Nhân đằng trước tỏ vẻ vui mừng, la to: “Nguyệt Huyền thánh chủ cứu ta Với!”

 

“Không ngờ lại là Nguyệt Huyền!”

 

Lâm Ần thầm thấy căng thẳng, tuy anh chưa từng gặp Nguyệt Huyền, nhưng cũng nghe tới danh tiếng của ông ta, Nguyệt Huyền chính là cung chủ của Quảng Hàn cung, thực.

 

lực đã là đình cao Thiên Thần, thậm chí có ngưỡi đồn rằng ông ta đã bước nửa chân vào cảnh giới Thần Vương.

 

Tuy Lâm Ẩn rất tin tường vào thực lực của mình, nhưng cũng tự mình biết mình, biết mình không phải đối thù của Nguyệt Huyền.

 

Quay đầu bỏ chạy!

 

“Đây là người phương nào?”

 

Nguyệt Huyền đi tới hòi Bắc Cực Chân Nhân.

 

“Lâm Ần của Triều Thiên cung, người này không thể thả đi, nếu không chắc chắn sau này sẽ thành tai họa!”

 

Bắc Cực Chân Nhân vội nói.

 

“Không ngờ lại trường thành đến mức này, ngươi ở đây đợi cao thủ Vô Cực Tông, ta sẽ đi giết Lâm Ẩn!”

 

Nói xong, Nguyệt Huyền lập tức biến mất, xuất hiện ð cách đó nghìn trượng đuổi theo Lâm Ẩn.

 

Lâm Ẩn nhìn Nguyệt Huyền càng ngày.

 

càng gần ở phía sau, sắc mặt thay đồi.

 

Anh nhảy lên trên không trung, ngân quang rực sáng, đánh một chường về phía Nguyệt Huyền.

 

Âm!

 

Nguyệt Huyền cũng đánh ra một chường.

 

Một chường của Lâm Ẩn và ông ta chạm vào nhau, cơ thề và thần hồn chấn động kịch liệt, đứng không vững được, Lâm Ẩn thuận thế bay ngưỡi ra ngoài, chạy trốn một lần nữa.

 

“Không thể đối đầu!”

 

Dù hai người chỉ giao thủ một lần, nhưng: trong lòng Lâm Ẩn lại xuất hiện suy nghĩ Rày, thân thề của anh mạnh hơn Nguyệt Huyền, nhưng tu vi và chân nguyên lại thua kém Nguyệt Huyền quá nhiều, nếu thật sự giao thủ, chắc chắn anh không phải là đối thủ.

 

“Còn nhỏ tuồi đã có thực lực như vậy, kề cả Trấn Sơn Hải lúc còn trẻ cũng không có thực lực này”. Nguyệt Huyền đi trong ánh sáng, lạnh lùng nói: “Bắc Cực nói đúng, không thể để nguôi được sống, nếu không có lẽ không tới nghìn năm, nguôi sẽ có thể bước vào cảnh giới Thần Vương, đến lúc đó cả thiên vực Tiểu Đông đều không ai có thể làm gì được ngươi”.

 

“Muốn giết ta, làm được rồi hẳn nói, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.

 

“Chết đi!”

 

Nguyệt Huyền cũng không nhiều lời nữa, ngưỡi thoắt mắt đã đi tới chỗ cách Lâm Ẩn mười trượng, ột cái tông vào hư không, chớp đánh một chường lên lưng Lâm Ấn.

 

Lâm Ần cảm nhận được, xoay người đánh trà, đối đầu với ông ta một lần nữa, chân nguyên không đấu lại, lập tức bay xa mười mấy trường, hai chân tạo ra một dấu ấn thật dài trong hư không.

 

“Ngươi không trốn thoát được đâu”.

 

Nguyệt Huyền lạnh lùng nói: “Trừ khi Trấn.

 

Sơn Hải xuất hiện, nếu không, hôm nay toàn bộ Thiên Hoang giới, không ai có thề cứu ngươi đâu”.

 

Nói xong, ông ta lại tiến lên một bước.

 

Âm ầm ầm.

 

Lâm Ần sử dụng hết thị lực cũng chỉ nhìn thấy một tàn ảnh, trong nháy mắt đã đánh ba chưỡng lên người.

 

Một giây trước Nguyệt Huyền còn ð phía trước, một giây sau đó ở cách đó nghìn trương, tới vô ảnh đi vô tung giống hệt như bóng ma, hư ảnh đầy trời chẳng khác nào thần tiên.

 

Thuật thuấn sát mà Vô Mộng Chân Nhân tu luyện chẳng khác nào trò trẻ con trước Nguyệt Huyền cả.

 

“Cực Hàn Thuấn Sát quyền!”

 

Nguyệt Huyền đánh một quyền tới, lực đấm xuất hiện trong hư không, khiến hư không không ngừng nồ tung.

 

Lực đấm long trời lờ đất xuyên qua người Lâm Ẩn, làm rách quần áo anh, trên người xuất hiện mấy lỗ máu chừng ba tấc, lộ ra thần huyết và xương cốt màu bạc.

 

Nếu không nhờ thân thề Lâm Ần mạnhfffể) thì đã sớm tan xương nát thịt dưới đòn tấn công này của Nguyệt Huyền rồi.

 

“Giết!”

 

Đôi mắt Lâm Ấn lấp lánh ánh bạc.

 

Anh liên tục đấm ra hai phát, thần huyết màu bạc thiêu đốt, Lâm Ẩn ban đầu còn không theo kịp tốc độ của Nguyệt Huyền không ngờ lại có thể đấu với ông ta.

 

“Ta cũng muốn xem xem ngươi có bao nhiêu khí huyết đề thiêu đốt”.

 

Nhìn thấy Lâm Ấn như thế, Nguyệt Huyền cũng không nôn nóng nữa.

 

Khí huyết của một người là có hạn, dù cao thủ Thiên Thần cảnh như bọn họ cũng không có khí huyết vô hạn để thiêu đốt, một khi khí huyết tồn hao quá nhiều, nhẹ thì hạ thấp cảnh giới, nặng thì phải chết.

 

“Giết!”

 

Lâm Ần cũng không đáp lời, trận chiến này.

 

là trận chiến nguy hiểm nhất trong đời anh, tốc độ của Nguyệt Huyền quá nhanh, dù anh thiêu đốt khí huyết cũng khó có thể thoát khỏi sự truy kích của Nguyệt Huyền, chỉ có ra sức đấu một trận mới có cơ hội sống.

 

Hai người càng đánh càng nhanh, đến: cuối, cả hai đều từ bỏ võ đạo, chỉ dùng chân nguyên gia trì thân thể, hai người tựa như chiến thần cái thế, càng đánh càng hăng “Oành!’ Nguyệt Huyền trúng một đòn của Lâm Ấn, bay ngược ra ngoài, trên người có một chỗ bị cào rách ra.

 

Ông ta cau mày, đây là lần đầu tiên ông ta giao thủ với một tiểu bối mà bị thương, mấy lần trước giao thủ với Trấn Sơn Hải cũng chỉ bị thương như thế thôi.

 

“Xem ra là xem thường ngươi rồi”.

 

Khí thế trên người Nguyệt Huyền thay đổi, vết thương trên người lập tức lành lại.

 

Sắc mặt Lâm Ấn không hề thay đồi.

 

Tuy trong anh vô cùng thê thảm, nhưng thật ra cũng không bị thương nặng lắm, dù Nguyệt Huyền đánh trúng anh rất nhiều lần, nhưng thân thể của anh quá mạnh, dù là Nguyệt Huyền cũng rất khó làm anh bị thương nặng.

 

“Đấu tiếp!”

 

Nguyệt Huyền cũng không nhiều lời nữag xông thẳng về phía Lâm Ẩn.

 

Hôm nay nếu không xử lý được tiều bối này, sau này mặt mũi ông ta đề ở đâu đây?

 

“Âm ầm ầm!”

 

Hai người không ngừng va chạm, trong hư.

 

không như có tiếng thần linh nồi trống.

 

Quyền chưỡng của hai người va chạm với nhau, sức mạnh khiến mặt đất cũng rạn nứt, hư không lay động.

 

Động tĩnh bên này thật sự quá lớn, rất nhiều người cảm nhận được chạy, nhìn thấy cảnh này, dù bọn họ không thề nhìn rõ dung mạo của hai người giao thủ ra sao, nhưng cũng hiểu chắc chắn là cao thủ tuyệt đỉnh.

 

Bắc Cực Chân Nhân cũng không tiếp tục chạy trốn nữa, mà đi tới theo.

 

Không ngỡ lại nhìn thấy cảnh này.

 

Đường đường là cung chủ Quảng Hàn cung lại không làm gì một người trẻ tuổi tu luyện chưa đến trăm năm.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.