Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2299

trước
tiếp

Chương 2299

Dương Hồng Tinh cười đứng lên, sau đó vỗ vai Diệp Phi (Phàm): “Vậy tôi xem như cậu đã đáp ứng làm hội trưởng đầu tiên rồi đấy…”

“Phụt”

Diệp Phi (Phàm) ngay lập tức phun hết nước trà trong miệng ra.

“Thật ngại quá, thật ngại quá…”

Diệp Phi (Phàm) lấy khăn lau khóe miệng, sau đó cười một tiếng: “Nhưng mà cũng không thể trách tôi được, ông Dương đừng nói đùa nữa.”

“Tôi đâu có nói đùa với cậu đâu.”

Dương Hồng Tinh cười tươi: “Buổi tối chúng tôi, cấp cao của Sở Y tế, Trung y, Tây y, Dược hội sẽ đợi cậu đến họp đấy.”

“Bọn họ cũng đồng ý thành lập Hoa Y Môn, còn cùng nhau đề cử cậu đảm nhiệm chức hội trưởng đầu tiên nữa.”

“Chúng tôi cũng cảm thấy cậu là người thích hợp nhất.”

Vẻ mặt của ông ta cũng dần trở nên nghiêm túc hơn: “Diệp Phi (Phàm), chuyện này cứ nói đến đây đã, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng được những yêu cầu về tài nguyên của cậu…”

“Ông Dương, Kiếm Hùng, không phải tôi không muốn làm việc này, mà là tôi không có kinh nghiệm gì hết, cũng không biết phải quản lý như thế nào.”

Diệp Phi (Phàm) nghe vậy liên tục xua tay: “Tôi lo nếu tôi làm hội trưởng, không chỉ khiến mọi người phải thất vọng mà còn có thể làm tổn hại đến lợi ích của Trung Quốc nữa.”

“Mọi người xem đi, Tập đoàn Tu Hoa, bệnh viện Hồng Nhan, nhà máy Bạch Dược, trà thảo mộc Thái Bà, tôi đều không thể phụ trách được, đều là phải dựa vào sự hỗ trợ của bọn chị Nhan.”

“Phong cách và năng lực quản lý của tôi, mọi người nhìn hiệu thuốc Kim Chi Lâm thì cũng hiểu rồi đấy.”

“Anh bảo tôi thành lập Hoa Y Môn, còn bảo tôi làm hội trưởng đầu tiên, tôi thật sự không làm được đâu.”

Diệp Phi (Phàm) cảm thấy anh vốn chỉ là một người công nhân bình thường, bỗng nhiên bây giờ bảo anh lên làm giám đốc của một công ty rất lớn, đây chẳng phải là muốn hù chết anh hay sao?

“Nhưng mà dù là Tập đoàn Tu Hoa, hay là trà thảo mộc Thái Bà, hiện tại đều đang phát triển rất tốt hay sao, mỗi ngày đều đang phát triển không ngừng.”

Dương Hồng Tinh khẽ cười một tiếng: “Cậu không hiểu quản lý cũng không sao cả, cậu biết cách nhìn người và dùng người là được rồi.”

“Chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy trong tương lai khi có người đến khiêu chiến Trung Quốc, chúng ta còn giống như trước đây phải cố hết sức để đối phó lại hay sao?”

“Diệp Phi (Phàm), cậu thử một lần đi.”

“Thành công thì đó là may mắn của Trung Quốc, còn nếu thất bại thì Dương Hồng Tinh tôi sẽ chịu trách nhiệm…”

Giọng điệu của Dương Hồng Tinh rất quyết đoán.

Nhìn Dương Hồng Tinh tin tưởng mình như vậy, cuối cùng Diệp Phi (Phàm) cũng cắn môi nói.

“Vậy được, xem như là tôi có thêm một cơ học hỏi cũng được, việc này, tôi nhận…”

Trong lòng anh cũng vô cùng bối rối, nhưng mà không có đường lui, Diệp Phi (Phàm) cũng chỉ có thể cố hết sức thử một lần vậy.

Nhận được hứa hẹn của Diệp Phi (Phàm), anh em Dương Hồng Tinh rất vui mừng, lại nói thêm vài câu rồi cũng rời đi.

Bọn họ muốn để lại không gian và thời gian cho Diệp Phi (Phàm) chuẩn bị.

“Ting.”

Chỉ là không để Diệp Phi (Phàm) suy nghĩ cẩn thận thì một số lạ đã gọi đến.

Diệp Phi (Phàm) nghe máy, sau đó một giọng nói tràn đầy lo lắng từ đầu dây bên kia truyền đến.

“Bác sĩ Diệp, tôi là Đường Thất, cô Đường xảy ra chuyện rồi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.