Chàng CEO Của Tôi Full

Chương 85

trước
tiếp

CHƯƠNG 85: THĂM DÒ CHÚT TIN TỨC CŨNG TỐT

Ngày hôm sao khi Đường Nhật Khanh đi đưa tài liệu cho Bùi Danh Chính, cửa phòng làm việc không đóng kín, chỉ khép hờ, cô vừa đến gần đã nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ bên trong.

Là giọng nói của Trương Phó , không hổ là trợ thủ đắc lực của Bùi Danh Chính, hành động cách xử lý kể cả giọng nói cảm xúc đều giống như Bùi Danh Chính, mạnh mẽ vang đội, lạnh lùng nghiêm túc.

“Hôm nay tôi gọi điện thoại cho trợ lý của Tổng Giám đốc Ngô hẹn gặp mặt, lại bị từ chối, chuyện lần này Tổng Giám đốc Ngô rất tức giận, e rằng trong thời gian ngắn không thể hết giận.”

Bùi Danh Chính lạnh giọng mở miệng: “Tiếp tục gọi, gọi tới khi ông ta đồng ý gặp mặt mới thôi.”

Đường Nhật Khanh hơi khựng lại, tay vốn đang cầm lên nắm cửa vô thức thu về. Tổng Giám đốc Ngô trong miệng bọn họ, có lẽ chính là Tổng Giám đốc của tài chính Phú Tài cô nhìn thấy giữa trưa hôm qua.

Công ty của bọn họ lớn như vậy, khoản tiền và tài vụ của công ty đều là lưu động, không thể tránh khỏi phải có qua lại nghiệp vụ với một vài công ty tài chính lớn, bây giờ xem ra, một sai lầm nho nhỏ của cô ngày hôm qua mang đến cho Bùi Danh Chính không ít phiền phúc.

Đáy lòng Đường Nhật Khanh có chút lo lắng, nắm chặt tài liệu trong tay xoay người rời đi.

Chính cô mắc phải sai lầm, không thể cứ ngồi xem không quan tâm như vậy được, sau khi suy nghĩ mấy lần, cô quyết định phải gặp riêng Tổng Giám đốc Ngô này một lần, giải thích tình huống ngày hôm đó với ông ta một chút, cho dù chưa biết kết quả cô cũng phải đi thử một lần, lỡ như thành công thì sao?

Sau khi đưa ra quyết tâm, Đường Nhất Khanh rút ra thời gian rảnh, thừa dịp Bùi Danh Chính ra ngoài tiếp khách, cô sắp xếp một trợ lý thực tập đến văn phòng nghe điện thoại nhận tài liệu giúp cô, cô thì rời khỏi công ty đến cao ốc làm việc của tài chính Phú Tài.

Tài chính Phú Tài cũng là xí nghiệp tài chính số một số hai ở Hải Thành, Đường Nhật Khanh đến trước cao ốc làm việc, xuyên qua sảnh lớn đến chỗ quầy tiếp tân nói rõ mục đích đến đây.

Nhân viên lễ tân xin lỗi cười cười với cô: “Cô Đường, thật ngại quá, gặp mặt với Tổng Giám đốc Ngô của chúng tôi phải hẹn trước, nhờ cô dành thời gian hẹn trước sau đó lại đến.”

“Phiền cô có thể thông báo giúp tôi một chút không? Tôi có việc gấp phải nói với Tổng Giám đốc Ngô, không mất mấy phút đâu.”

“Thật ngại quá.”

“. . . . . .”

Liên tục bị từ chối mấy lần, cuối cùng Đường Nhật Khanh cũng từ bỏ con đường này, cô đi đến một bên, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho phòng làm việc của trợ lý Tổng Giám đốc Ngô.

“A lô, xin chào, tôi là thư ký Đường Nhật Khanh của Tổng Giám đốc Bùi tập đoàn Bùi thị, bây giờ tôi đang ở dưới lầu của quý công ty, muốn gặp mặt Tổng Giám đốc Ngô một lần để giải thích chuyện ngày một qua, anh thấy có được không?”

Đầu bên kia tạm dừng một lát, sau đó nói: “Là Tổng Giám đốc Bùi bảo cô đến sao?”

“Là bản thân tôi muốn đến, chuyện ngày hôm qua là vì sai lầm của tôi.”

Đầu bên kia giòn giã cắt ngang lời cô: “Ngại quá, nếu giải thích và xin lỗi, vẫn phiền Tổng Giám đốc Bùi của các cô đến đây.”

Để Bùi Danh Chính giải thích? Xem ra lần này Tổng Giám đốc Ngô thật sự nghiêm túc rồi, nhưng mà yêu cầu này không tránh khỏi quá khắc khe, nói thế nào bọn họ cũng là bạn hợp tác làm ăn, thật sự làm ầm ĩ chuyện đến bước này, là đang làm khó người khác.

Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, đi đến sofa của sảnh lớn ngồi xuống, suy nghĩ một lát, cuối cùng có quyết định.

Cô lại gọi điện thoại cho trợ lý của Tổng Giám đốc Ngô lần nữa.

Gọi hai cuộc vẫn không có người nghe máy, cô không khuất phục, tiếp tục gọi lần thứ ba, cuối cùng đầu bên kia cũng nghe điện thoại: “Thư ký Đường, tôi đã nói rồi, Tổng Giám đốc Ngô của chúng tôi không gặp ai cả, trừ khi để Tổng Giám đốc Bùi của các cô tự mình đến đây.”

“Thật ngại quá, nhờ chuyển lời với Tổng Giám đốc Ngô giúp tôi, chuyện này là trách nhiệm của một mình tôi, không liên quan tới Tổng Giám đốc Bùi, tôi sẽ kiên trì đợi ngài ấy trả lời, mãi đến khi ngài ấy chịu gặp tôi mới thôi, thời gian của Tổng Giám đốc Ngô quý giá, nhưng thời gian của tôi rất nhiều, tôi sẽ đợi đến khi ngài ấy tan tầm, hôm nay ngài ấy không chịu gặp, ngày mai tôi còn sẽ đến đây, đợi mãi đến khi Tổng Giám đốc Ngô có thời gian gặp tôi mới thôi, tôi sẽ cách một giờ gọi điện thoại cho anh hỏi tình hình một lần, để tránh bỏ lỡ thời gian rảnh rỗi của Tổng Giám đốc Ngô, cảm ơn.”

Đường Nhật Khanh nói hết lời, không chút do dự cúp điện thoại, cô nắm chặt điện thoại, hai bên tai có thể nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch”.

Những lời khi nãy kia, là cô dưới tình thế gấp gáp không còn các nào mới nói ra, mặc dù có chút ý muốn uy hiếp, nhưng chuyện đến lúc này rồi, cô cũng không thể không như vậy.

Đường Nhật Khanh đợi một tiếng trên sô pha, đúng giờ gọi điện thoại cho trợ lý của Tổng Giám đốc Ngô, sau đó tiếp tục đợi.

Hai tiếng sau, cô đúng giờ định gọi điện thoại cho trợ lý của Tổng Giám đốc Ngô, điện thoại lại vang lên trước.

Tay cô run lên, phản xạ có điều kiện bấm nghe máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói của trợ lý Tổng Giám đốc Ngô, giọng điệu hòa hoãn hơn lúc đầu gọi điện thoại rất nhiều: “Tổng Giám đốc Ngô đã suy nghĩ kỹ, đồng ý gặp mặt cô một lần, cô đi lên đi.”

Đường Nhật Khanh vui vẻ trong lòng, vội vàng mở miệng trả lời: “Cảm ơn!”

Đến phòng làm việc của Tổng Giám đốc Ngô, Đường Nhật Khanh nhìn thấy Tổng Giám đốc Ngô, vội vàng kính cẩn lễ phép cất bước đi về phía trước, khom người với Tổng Giám đốc Ngô: “Tổng Giám đốc Ngô, thật ngại quá, tôi xin lỗi ngài vì sự vô tri và sơ suất của mình.”

Thái độ của cô rất chân thành, vừa đến đây không nói hai lời đã khom người trước, ánh mắt Tổng Giám đốc Ngô khẽ động, ngồi thẳng người hơn một chút.

Ông ta nâng mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh, lên giọng hỏi: “Cô chính là thư ký của Tổng Giám đốc Bùi?”

“Đúng ak, tôi vừa đến công ty không lâu, rất nhiều chuyện của công ty đều không hiểu rõ, không biết thói quen của ngài, chỉ là nghe nói ngài thích ăn món sống mới đặt nhà hàng kia, là tôi suy nghĩ không chu đáo, làm hỏng tâm trạng của ngài, không có liên quan tới Tổng Giám đốc Bùi.”

Vẻ mặt Tổng Giám đốc Ngô lạnh lùng, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới thong thả mở miệng: “Người trẻ tuổi, vừa đến công ty cũng không phải lý do cô làm sai chuyện.”

“Tôi cũng hiểu điều này, cho nên tôi đến đây xin Tổng Giám đốc Ngô hiểu và bỏ qua cho, hy vọng Tổng Giám đốc Ngô có thể cho tôi một cơ hội nữa.”

Đường Nhật Khanh hơi khom người, giọng điệu vô cùng chân thành.

Tổng Giám đốc Ngô nhìn chằm chằm cô vài lần, đột nhiên híp híp mắt, tạm dừng lại chốc lát, đột ngột hỏi: “Cô là con gái của Đường Chính Đông?”

Trái tim Đường Nhật Khanh siết lại, nâng mắt nhìn về phía Tổng Giám đốc Ngô: “Phải.”

Tổng Giám đốc Ngô nhíu chặt mày, một lúc lâu không nói chuyện, một lát sau lại hỏi tiếp: “Ba cháu thế nào rồi?”

Một cỗ chua xót dâng lên trong lòng, Đường Nhật Khanh vô thức siết chặt tay, trên mặt lại ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Không rõ tình huống.”

Bốn chữ vô cùng đơn giản, bao gồm quá nhiều tình huống không thể nói rõ ràng.

Vẻ mặt Tổng Giám đốc Ngô thả lỏng, sau đó thở dài: “Lúc trước tôi và ba cháu từng qua lại, tình cảm không tệ, ông ấy xảy ra chuyện tôi cũng rất tiếc.”

Đường NHật Khanh nghe vậy vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt chờ mong nhìn về phía ông ta, dường như Tổng Giám đốc Ngô nhìn ra Đường Nhật Khanh muốn nói gì, ông ta chuyển đề tài câu chuyện, trực tiếp mở miệng: “Chỉ là chuyện lần này, tôi không thể giúp được.”

Lập tức, hy vọng nơi đáy mắt cô lại biến thành mất mát, nhà họ Đường gặp chuyện không may, người vốn gọi là bạn tốt đều tránh như rắn rết, những người đó đều không thể trông chờ vào, càng đừng nói tới những người khác.

Đường Nhật Khanh im lặng trong chốc lát, giọng nói khàn khàn: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Ngô quan tâm, có phần nhớ nhung này của ngài, tin rằng ba tôi cũng thỏa mãn rồi.”

Tổng Giám đốc Ngô nghe vậy, dường như cảm thấy áy náy, sững lại một lúc lâu, thở dài một hơi: “Quên đi, tôi cho cháu một phương thức liên lạc, người này mà tôi quen có chút mánh khỏe hỏi thăm tin tức, chỉ là có thù lao, nếu cháu muốn có thể gọi điện thoại cho người đó.”

Ánh mắt Đường Nhật Khanh sáng lên, nâng mắt nhìn về phía Tổng Giám đốc Ngô, có chút kích động mở miệng: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Ngô.”

Tổng Giám đốc Ngô lật lật trong ngăn kéo, cuối cùng lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Đường Nhật Khanh.

Đường Nhật Khanh nhận lấy bằng hai tai, nhìn thấy danh thiếp giống như nắm được một cọng rơm cứu mạng, cô bây giờ ngay cả ba ở trong tù thế nào cũng không rõ ràng, nếu có thể tìm một người thăm dò tin tức cũng tốt.

Cô còn muốn nói lời cảm ơn với Tổng Giám đốc Ngô, nhưng Tổng Giám đốc Ngô lại khoát khoát tay: “Cháu về đi.”

Đường Nhật Khanh do dự trong chốc lát, đột nhiên nhớ đến mục đích mình tới đây: “Vậy Tổng Giám đốc Ngô, chuyện ngày hôm qua. . . . . .”

Sắc mặt của Tổng Giám đốc Ngô dịu đi rất nhìu, nhìn cô cong cong môi, nửa đùa giỡn nói: “Chuyện nhỏ mà thôi, tôi còn thật sự so đo với cháu hay sao? Trở về đi, hôm nào tôi lại hẹn Tổng Giám đốc Bùi của các cháu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.