Chàng CEO Của Tôi Full

Chương 82

trước
tiếp

CHƯƠNG 82: THÂN THỂ RẤT THÀNH THẬT

Bùi Danh Chính đi ra từ phòng làm việc, trở lại phòng khách, lập tức nhìn thấy một mình Đường Nhật Khanh ngồi trên sofa lật báo.

Đường Nhật Khanh nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng đứng lên, cất bước đi về phía Bùi Danh Chính, sau khi đến gần, cô mới nhận ra sắc mặt của anh có chút nặng nề.

Đường Nhật Khanh thăm dò mở miệng hỏi một câu: “Làm sao vậy? Ông Bùi nói gì rồi?”

“Không có, sắp xếp công việc một chút mà thôi.” Đáy mắt Bùi Danh Chính xẹt qua một tia dao động, thuận miệng nói: “Đi thôi.”

“Được.” Đường Nhật Khanh trả lời, cất bước đuổi theo bước chân của anh.

Mới vừa ngồi lên xe, còn chưa khởi động, Bùi Danh Chính nhìn về phía Đường Nhật Khanh, đột nhiên mở miệng hỏi: “Đêm nay đến chỗ tôi hay về nhà?”

Đường Nhật Khanh sửng sốt trong chớp mắt, trong đầu suy nghĩ cuối cùng “đến chỗ anh” là có ý gì, giọng điệu của anh vô thức khiến cô nghĩ đến một vài cảnh đen tối, trong chốc lát, hai má của cô liền trở nên nóng bỏng.

Cô có chút ngượng ngùng nhìn về phía Bùi Danh Chính, chống lại con ngươi sâu xa u ám của anh, sau đó lại nhanh chóng dời đi, cô hít sâu một hơi, do dự trong chốc lát, còn chưa kịp trả lời, chợt nghe thấy người đàn ông bên cạnh mở miệng dặn dò tài xế.

“Quay về biệt thự.”

Đầu óc Đường Nhật Khanh chợt lờ mờ, sửng sốt vài giây, không phải cô vẫn chưa quyết định sao? Sao đã. . .

Cô phản ứng lại, phản xạ có điều kiện vươn tay bắt lấy góc áo của Bùi Danh Chính: “Không, tôi về nhà. . .”

Bùi Danh Chính quay đầu lại, nhìn Đường Nhật Khanh hai má ửng đó, cong cong khóe môi, đáy mắt lóe lên một chút nghiền ngẫm: “Chắc chắn không đi cùng tôi?”

Giọng nói của anh thuần hậu trầm thấp, bí mật mang theo sức quyến rũ không thể nói rõ, Đường Nhật Khanh đối diện với anh, cảm giác ánh mắt của anh giống như một cơn lốc xoáy mạnh mẽ, khiến cô không tự chủ được rơi vào đó. . . . .

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của người phụ nữ, ý cười nơi đáy mắt của Bùi Danh Chính càng đậm hơn, anh đang muốn mở miệng, Đường Nhật Khanh đột nhiên phản ứng lại, vội vàng ngượng ngùng cúi đầu, nhưng ai ngờ khoảng cách của bọn họ rất gần, cô vừa cúi đầu đã có thể trực tiếp đụng vào lòng người đàn ông.

Cô lập tức muốn thẳng người dậy kéo ra khoảng cách giữa hai người, một giây sau, đã có một cánh tay mạnh mẽ trực tiếp vòng ở bả vai cô, ngay sau đó, giọng nói mang theo ý tứ trêu chọc truyền đến: “Ngoài miệng nói không muốn, thân thể lại rất thành thật?”

Một câu mang theo ám chỉ rõ ràng, khiến Đường Nhật Khanh lại ngượng ngùng không chịu được, cô vội vàng ngẩng đầu giải thích: “Tôi không phải ý này. . .”

Đáy mắt Bùi Danh Chính mang theo ý cười, không nhanh không chậm nói: “Vậy cô có ý gì?”

“Tôi. . . . .” Cổ họng Đường Nhật Khanh căng thẳng, nửa câu cũng không nói ra được.

Cô có ý gì? Cô chính là có ý bình thường ấy! Chỉ là nếu cô giải thích, ngược lại sẽ có cảm giác giấu đầu lòi đuôi. . .

Bùi Danh Chính thu hết dáng vẻ xấu hổ của người phụ nữ vào trong đáy mắt, anh nhẹ nhàng buông cô ra, ngẩng đầu nhìn về phía tài xế, mở miệng nói: “Đưa cô ấy về trước.”

“Vâng!”

Đương Nhật Khanh thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà ngực lại giống như nai con chạy loạn.

Một lát sau, cô mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, khi nãy Bùi Danh Chính là đang cố ý trêu chọc cô à?

Không bao lâu, xe chạy tới cổng biệt thự nhà họ Đường, xe vững vàng dừng lại, Đường Nhật Khanh vươn tay, đang muốn đẩy cửa sau xe ra, động tác đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Bùi Danh Chính.

Bùi Danh Chính nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của người phụ nữ, chân mày khẽ nhíu: “Sao vậy?”

Đường Nhật Khanh cong môi, cười cười với anh: “Không có việc gì, tạm biệt.”

Cô nói xong, trực tiếp đẩy cửa xuống xe, Bùi Danh Chính ngồi ở trên xe lại ngẩn người, nụ cười linh động xán lạn của người phụ nữ khi nãy, thế nhưng khiến trái tim anh không nhịn được siết lại.

Anh nâng mắt, xuyên qua cửa sổ xe nhìn bóng lưng của người phụ nữ, khóe miệng vô thức cong lên theo.

. . . . . .

Vào đến nhà, Đường Nhật Khanh thay giày, sau đó nhìn thấy mẹ Đường đi ra từ phòng bếp.

“Khanh Nhi về rồi sao?”

Đường Nhật Khanh có chút nghi ngờ: “Mẹ, sao mẹ lại ở phòng bếp? Vẫn chưa ăn cơm sao?”

Thời gian đã không còn sớm nữa, đã qua giờ ăn cơm tối từ lâu.

“Không có, cháo nấu tối hôm nay vẫn chưa ăn hết, đổ thì phí quá, mẹ vừa mới hâm nóng lại.”

Đường Nhật Khanh nghe vậy, mày nhíu chặt, cất bước đi về phía bà, vươn tay cầm lấy tay bà: “Mẹ, sao mỗi ngày mẹ đều ăn cháo thế? Con đi công tác trở về cảm thấy mẹ đã gầy đi không ít.”

Mẹ Đường cười cười: “Không có, nấu cháo tiện hơn một chút, cái khác mẹ cũng không biết nấu.”

Đường Nhật Khanh nghe thấy bà nói như vậy thì có chút chua xót, lúc trước mẹ Đường ở nhà mười ngón tay không dính nước, nấu cơm quét tước trong nhà đều có đầu bếp giúp việc làm, bây giờ nhà họ Đường gặp chuyện không may, bà chỉ có thể ở nhà nấu chút cháo ăn. . .

Đường Nhật Khanh đau lòng nắm chặt tay mẹ Đường, vội vàng mở miệng: “Mẹ, không phải con có cho mẹ tiền sao, sao mẹ không tiêu đi? Tuy bây giờ chúng ta không có bao nhiêu tiền, nhưng ấm no vẫn có thể làm được, nếu mẹ không biết nấu có thể ra ngoài ăn, đừng quá uất ức mình. . .”

“Không cần!” Mẹ Đường khoát khoát tay, thở dài một hơi: “Bây giờ tình hình trong nhà thế này, nào dám tiêu tiền lung tung chứ.”

Đường Nhật Khanh đang muốn khuyên thêm mấy câu, mẹ Đường đã nắm chặt tay cô: “Khanh Nhi, nếu con thật sự không muốn thấy mẹ chịu khổ, cũng không phải không có cách mà.”

“Cách gì?”

“Lúc trước con và Bùi Duy đã sắp đến mức nói chuyện kết hôn rồi, nếu con có thể làm lành với cậu ta, vậy chắc chắn nhà họ Bùi sẽ giúp đỡ chúng ta, Khanh Nhi con nghĩ xem, nếu con có thể làm lành với Bùi Duy. . . . . .”

“Mẹ!” Sắc mặt Đường Nhật Khanh trở nên nặng nề, mở miệng cắt ngang lời bà: “Con và Bùi Duy không thể nào!”

Lúc trước khi nhà họ Đường rơi vào đường cùng, cô còn từng có mong đợi với Bùi Duy, nhưng sau khi bị anh ta vô tình từ chối như vậy, hơn nữa chuyện đã xảy ra gần đây cũng để cô nhìn thấy bộ mặt thật của Bùi Duy, cô thật sự không còn chút cảm tình gì với Bùi Duy nữa.

Đừng nói làm lành, chỉ sợ ở cùng trên bàn cơm cũng không thể chung sống hòa bình nhỉ?

“Không có cái gì là không thể cả, Khanh Nhi con nghĩ xem, nếu con làm lành với cậu ta, bây giờ con cũng không cần cực khổ đi làm mỗi ngày, mẹ cũng không cần sống cuộc sống ngày ngày ăn cháo. . . . . .”

Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, mở miệng khuyên bảo: “Mẹ, tuy bây giờ con đi làm mỗi ngày vất vả nhưng cũng rất phong phú, con sẽ cố gắng kiếm tiền cho mẹ có cuộc sống tốt hơn, mẹ tin tưởng con một lần được không?”

Mẹ Đường thở dài: “Khanh Nhi, mẹ chỉ là không muốn con quá vất vả. . .”

Đường Nhật Khanh cười cười, giọng điệu kiên định mở miệng: “Mẹ, cho con thêm chút thời gian nữa, nhà chúng ta sẽ từ từ tốt hơn, còn ba nữa, chúng ta đợi ba ra ngoài, cả nhà ba người có thể đoàn tụ rồi.”

Đáy mắt mẹ Đường lóe lên một chút phức tạp, sắc mặt chợt nghiêm túc hơn vài phần: “Khanh Nhi, con còn quá trẻ, không biết xã hội có bao nhiêu tàn khốc, bây giờ không thể trông cậy vào ba con nữa, chỉ có tiền có quyền mới không ai dám bắt nạt chúng ta, con có biết không?”

Đường Nhật Khanh nghe vậy, ngạc nhiên nhìn về phía mẹ Đường: Mẹ, cái gì là không thể trông cậy vào ba con? Bây giờ ba đang ở trong tù, không thể sống tốt được như chúng ta, lúc này không nên là cả nhà đoàn kết một lòng, cùng chung gian khổ sao? Chẳng lẽ con phải tìm một người có tiền có quyền làm chỗ dựa vững chắc mới được ư?”

Giọng nói của mẹ Đường cao hơn mấy phần: “Mẹ không có ý đó, bây giờ nhà họ Đường gian khổ lênh đênh, không biết có bao nhiêu người muốn đạp hai chân lên đầu chúng ta, tìm một chỗ dựa vững chặt cũng không có cái gì xấu, nếu con bắt được trái tim của Bùi Duy, con xem ai còn dám châm chọc nhà họ Đường chúng ta?”

Đường Nhật Khanh nghe vậy, buông lỏng tay mẹ Đường ra, lui về phía sau nửa bước, nhìn chằm chằm người phụ nữ ngày càng cảm thấy xa lạ trước mặt.

Cô cắn cắn môi dưới, hít sâu một hơi, giọng điệu kiên quyết nói: “Con tuyệt đối sẽ không làm lành với Bùi Duy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.