Chàng CEO Của Tôi Full

Chương 63

trước
tiếp

CHƯƠNG 63: SAI HOÀN TOÀN!

Chẳng lẽ là gần đây anh đối quá tốt với cô? Khiến cô cảm thấy được nuông chiều mà sinh hư, không nói gì với anh đã tự mình quyết định?

Bùi Danh Chính càng nghĩ càng giận, mặc dù cô làm như vậy thật sự có hiệu quả, nhưng căn bản cô không nghĩ tới nếu như xuất hiện kết cục khác, cô sẽ đưa Bùi thị bọn họ vào một hoàn cảnh khó xử cỡ nào.

Đường Nhật Khanh làm như vậy, rõ ràng là ép Lục Bình Xuyên, khiến ông ta không thể không làm tròn lời hứa, Nguyễn Hùng Mạnh nghe được lời của Lục Bình Xuyên, tự nhiên sẽ nhường mảnh đất kia cho bọn họ, nhưng nếu như Lục Bình Xuyên vì bị ép mà thẹn quá hóa giận thì sao, chắc chắn ông ta sẽ cắn chặt mảnh đất kia không buông, bọn họ sẽ hoàn toàn làm Lục Bình Xuyên mất mặt, đến lúc đó, đừng nói là hạng mục này, chỉ sợ là các hạng mục dự định khác của Bùi thị định tiến hành ở Nam Hải cũng phải dẹp bỏ.

Ánh mắt Bùi Danh Chính trầm lãnh, trước đây anh chưa từng tức giận như vậy.

Đường Nhật Khanh bị phản ứng của anh hù dọa, cô không ngờ mình phí hết tâm tư và miệng lưỡi để hẹn được Nguyễn Hùng Mạnh, khó khăn lắm mới đoạt được mảnh đất này, thế nhưng anh trái lại không hề cảm kích?

Cô cắn môi dưới, bất giác nắm chặt tay, hít một hơi thật dài, áp chế sự chua xót, mở miệng hỏi: “Tôi đã làm sai sao?”

Đáy mắt Bùi Danh Chính có sát khí âm trầm: “Sai rồi, sai hoàn toàn!”

Trái tim cô “lộp bộp” Một tiếng, cảm giác chua xót lập tức kéo tới, cô cố nén nước mắt trào ra, cắn răng nói nhỏ, giọng nói kiên định: “Tôi cảm thấy tôi không làm sai.”

Cô biết trên thương trường không chừa thủ đoạn nào, cũng biết đôi lúc phải dùng một chút thủ đoạn mới có thể đạt được mục đích, vì mảnh đất kia, ngay từ đầu bọn họ đã đến thành phố Nam Hải, trải qua không ít sóng gió, cuối cùng, chỉ cần một câu nói của Lục Bình Xuyên, cô muốn chủ động thúc đẩy một chút thôi.

Sự thật chứng minh, cô làm vậy không sai, Lục Bình Xuyên mở lời, Nguyễn Hùng Mạnh cũng không có bất kỳ lý do gì để tiếp tục giữ mảnh đất kia, chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể đạt được mục đích.

Cô không biết tại sao lại Bùi Danh Chính lại nổi giận với mình, cho dù kết quả cuối cùng chính là điều mà bọn họ mong đợi đã lâu.

Ánh mắt anh trầm xuống, giống như không ngờ cô lại nói như vậy, nửa giây sau, anh hừ lạnh: “Đường Nhật Khanh, cô cho rằng mình không sai?”

“Không sai.” Đường Nhật Khanh thầm cắn răng, cuối cùng kiên trì nói ra suy nghĩ của chính mình.

Anh cười nhạt, vốn dĩ anh rất tán thưởng vẻ quật cường này của cô, cho dù bị buộc đến đường cùng thì cô vẫn sẽ tự mình kiên trì, nhưng riêng hôm nay, cô ngu ngốc đến mức tột cùng!

Anh đã chính miệng nói với cô là phải giữ vững sự kiên trì của mình, nhưng bây giờ rõ ràng cô đã dùng sự kiên trì ấy sai chỗ rồi!

“Ting.” Một tiếng nhắc nhở thanh thúy, lập tức phá nát bầu không khí ngột ngạt trong thang máy, người đứng chờ thang máy thấy tình cảnh bên trong của hai người thì có vẻ mặt khác nhau.

Bùi Danh Chính lui lại nửa bước, nhìn người phụ nữ trước mắt, lạnh lùng mở miệng: “Cô tự kiểm điểm lại đi.”

Anh nói xong lập tức xoay người, không chút do dự bước ra, bỏ lại Đường Nhật Khanh một mình.

Trong lòng cô rét run, từ khi vào Bùi thị, cô đã luôn cố gắng làm hết chức trách, làm tốt chuyện mà một thư ký nên làm, mỗi quyết định cô đều suy nghĩ tường tận, nhưng những chuyện cô làm, tại sao trong mắt anh lại cũng sai hoàn toàn?

Cô áp chế sự buồn bã và tủi thân trong lòng, đi ra khỏi thang máy, đi qua đại sảnh, không nhìn thấy hình bóng quen thuộc, đi tới cửa chính khách sạn, chiếc Maybach quen thuộc đã không còn tung tích.

Xem ra, anh đã đi rồi.

Cuối cùng anh vẫn là Bùi Danh Chính lãnh khốc vô tình.

Trong lòng Đường Nhật Khanh nổi lên nỗi thất vọng, cô rời khách sạn, đang định gọi taxi thì đột nhiên phát hiện điện thoại đã hết pin sập nguồn.

Túi xách của cô ở trên xe, thẻ mở cửa phòng, tiền mặt gì gì đó cũng đều ở bên trong.

Cô cắn môi, nhìn màn hình đen xì của điện thoại, trong lòng rét run, vị trí của khách sạn này khá xa, hơn nữa người đến bàn chuyện làm ăn đều đi xe, rất ít taxi, cô đi dọc đường rất lâu mà cũng không thấy bóng dáng chiếc taxi nào.

Đêm đã khuya, không khí mang cảm giác mát lạnh, Đường Nhật Khanh đi không bao lâu cũng cảm giác được thân thể rét run. Mặc không nhiều lắm, độ chênh nhiệt độ trong ngày tại Nam Hải ngày lại lớn, cô có chút không chịu nổi.

Cô dựa theo trí nhớ đi hết nửa con đường, người đi đường không nhiều lắm, phần lớn đều vội vã, Đường Nhật Khanh càng thấy lạnh lẽo, lần nào gặp xui xẻo cũng là lúc trời lạnh, cô ôm tay đi về phía trước, cảm thấy sắc trời càng lúc càng tối tăm.

Một cơn gió thổi qua, kèm theo những giọt mưa lớn như hạt đậu đập xuống.

Đường Nhật Khanh kinh ngạc, cũng không kịp phản ứng thì mưa đã trút xuống rồi, cô vội vã bước nhanh đến cửa hàng gần đó, cố gắng tránh mưa dưới mái hiên nhưng chưa kịp đi đến nơi thì quần áo đã ướt rồi.

Trận mưa không báo trước, khiến cô không kịp trở tay.

Cùng lúc đó, Bùi Danh Chính bên trong xe nhìn thấy những giọt mưa to như hạt đậu, trong lòng thắt lại.

Tài xế Trịnh Hoàng mở cần gạt nước, mở miệng nói: “Thưa ngài, trời mưa rồi.”

Bùi Danh Chính nghe vậy, không lên tiếng.

Trịnh Hoàng lại dò xét hỏi một câu: “Bỏ lại thư ký Đường một mình, thực sự không có vấn đề sao?”

Sắc mặt Bùi Danh Chính hơi trầm xuống: “Lái đàng hoàng đi.”

“Dạ.”

Trịnh Hoàng nghe vậy, không nói thêm nữa, tập trung tinh thần lái xe.

Bùi Danh Chính nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, cũng hoàn toàn không có vẻ sắp ngừng, anh cầm điện thoại di động chặt hơn, trong lòng hơi loạn.

Anh đang định thu tầm mắt lại, ánh mắt lơ đãng quét qua chiếc túi xách phục cổ hoa văn ám sắc bên cạnh, ánh mắt trầm xuống, lập tức đưa tay cầm lên.

Là túi của Đường Nhật Khanh.

Bùi Danh Chính lập tức nghĩ tới điều gì, anh không do dự, mở túi xách ra, thẻ mở cửa phòng, tiền lẻ đều ở bên trong, cô không có gì cả, chỉ có điện thoại di động.

Bùi Danh Chính hít một hơi thật dài, áp chế tâm tình, trong đầu lại xẹt qua vẻ mặt kiên cường của cô.

Cô thực sự cần tự mình kiểm điểm, nhưng mặc kệ cô lại khiến anh luôn cảm thấy có gì đó chặn trong lòng.

Những giọt mưa liên tục rơi trên cửa kính xe, tiếng rơi vang lên, khiên Bùi Danh Chính cảm thấy giống như là có gì đó va vào lòng anh, khiến anh hoảng hốt khó hiểu.

Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Nhật Khanh, đầu bên kia báo tắt máy.

Bùi Danh Chính cảm thấy như có gì nghẹn ở cuống họng, cả khuôn mặt cũng có chút nóng.

Không biết là vì rượu tác dụng chậm hay là vì người phụ nữ kia.

Sắc mặt Bùi Danh Chính lạnh lẽo bức người, cuối cùng không nhịn được lạnh lùng ra lệnh: “Quay đầu lại!”

Trịnh Hoàng ngẩn người, ngay sau đó cũng phản ứng kịp, lập tức đáp ứng, chậm rãi giảm tốc độ, sau đó quay đầu xe.

Xe chạy như bay, nhanh chóng lao đi trên đường.

Lúc chạy sắp đến đích, Trịnh Hoàng giảm tốc độ, tìm kiếm bóng người hai bên đường.

Vốn con đường này cũng khá hoang vắng, hơn nữa trời đang mưa nên hai bên đường cũng ít người hơn.

Ánh mắt Bùi Danh Chính xẹt qua lỗi đi bộ hai bên đường không có một bóng người, âm thầm siết chặt nắm tay.

Đường Nhật Khanh, rốt cuộc cô đang ở đâu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.