cách vách a di muốn xuất giá

Chương 8.2

trước
tiếp

Tô Kỉ Thánh nhớ lại chuyện đã lâu trước kia nhất thời liền lâm vào hoảng hốt, nếu không đề cập tới, hẳn cậu sẽ không nhớ lại; Trôi qua, cũng liền trôi qua……

“Dì cháu lúc nào cũng ôm ảnh cháu vào trong ngực, thỉnh thoảng lại mở ra nhìn hình ảnh cháu, nước mắt sẽ không ngừng được tuôn ra. Phạm thúc thúc khuyên như thế nào cũng không được.” Tô Chấn Nhạc hai tay ôm lấy hai má Tô Kỉ Thánh.“Cháu không biết cháu thật tàn nhẫn sao? Cháu không nghĩ dì của cháu sẽ thương tâm thế nào sao? Cháu cho rằng trên đời này cô ấy đối với thân nhân thế nào! Trừ cháu ra, không còn ai có quan hệ huyết thống với cô ấy.”

Tô Kỉ Thánh cắn môi dưới, yên lặng không nói gì.

“Cho dù một người thông minh thế nào.” Tô Chấn Nhạc vỗ vỗ vai cậu.“Đối mặt với chuyện của chính mình, luôn thấy không rõ chân tướng.” Dừng một chút, lại nói:“Chú hỏi Uy Uy lần cuối cùng bọn cháu nói chuyện là về cái gì, ta bảo Uy Uy kể lại, hỏi một chút đề tài nói chuyện lúc đó của bọn cháu. Chú nghĩ hiểu được chỗ khúc mắc của cháu. Là chuyện của Ông Sĩ Huân*?”( Chính là bạn cùng lớp của Kỷ Thánh… mời mọi người nhớ lại chương 7 ^ ^)

Tô Kỉ Thánh ngạc nhiên nhìn Tô Chấn Nhạc.

Tô Chấn Nhạc vẻ mặt sâu xa, ý cười khó hiểu.“Sĩ Huân, mẹ hắn sau đó quyết định không lấy chồng, nói vô luận như thế nào đều phải cùng con mình ở cùng một chỗ, trên thế giới có một nửa là nam nhân, nhưng là con của chính mình chỉ có một.”

Nước mắt nhanh chóng tràn đầy trong mắt Tô Kỉ Thánh, cậu cười đem nước mắt lau đi, nói vậy Tiểu Huân hẳn là không cần lại khóc nữa.

“Cháu sao không cho ngươi chính mình một cơ hội? Lão yêu cố làm ra vẻ tiểu hồ ly.” Tô Chấn Nhạc ý vị thâm trường xem xét.

Tô Kỉ Thánh hít sâu, giơ lên mâu quang nhìn thẳng.“Cháu không tin vận khí. Sáu năm trước cháu liền không tin vào vận khí, cháu chỉ biết, muốn sống phải dựa vào thực lực…… Nếu có cái gọi là may mắn, ba mẹ sẽ không rời khỏi cháu”

Một chiếc xe đang tới gần, dừng lại cách bọn họ một đoạn. Tô Chấn Nhạc khóe mắt dư quang thoáng nhìn thân ảnh đang xuống xe, nhẹ nhàng phụ giúp nho nhỏ thân hình Tô Kỉ Thánh.

“Xuống xe, cháu đi gặp một người.”

Tô Kỉ Thánh tâm không cam lòng, thật không muốn đi đến, ngược sáng nên cậu không thấy rõ bộ dáng người đi tớ, người nọ trên người bị ánh mặt trời vòng ra viền vàng đâm vào làm ánh mắt cậu đều không mở ra được.

Người tới thân mình ngồi xổm xuống, cậu nhận ra. Là Phạm Hán Đình.

“Tiểu Kỉ Thánh, cháu vì sao muốn trốn khỏi nhà?” Phạm Hán Đình không có ý tứ trách cứ, tay xoa xoa đầu cậu.

“Phạm thúc thúc……” Tô Kỉ Thánh giương mắt nhìn hắn, lòng ngổn ngang, thốt ra: “Có phải hay không bởi vì cháu, cho nên chú mới không chịu cùng dì kết hôn?”

Cậu bối rối lại sợ hãi nhìn vẻ mặt Phạm Hán Đình.

“Chú thương cháu còn không kịp, làm sao có thể chê cháu? Chẳng lẽ cháu nghĩ rằng chú và cháu ngày thường cùng trộn lẫn ở một khối là hư tình giả ý sao? Trong lòng cháu chú là người như thế sao?” Phạm Hán Đình cánh tay duỗi ra, liền đem Tô Kỉ Thánh ôm vào trong lòng. Tiểu ngốc tử, trong đầu liền yêu miên man suy nghĩ.

“Vậy vì sao chú không hướng dì cầu hôn?”

“Là dì cháu không chịu gả cho chú, cho rằng chú là tham tài hám lợi ngụy quân tử. chú đã giải thích rất nhiều lần, nhưng dì cháu chính là không chịu tin tưởng.” Phạm Hán Đình bất đắc dĩ bĩu môi, nhưng vẻ mặt lập tức biến thành đứng đắn: “Nhưng là Tô tổng tài nói cho ta biết chuyện trước đây về cháu cùng Dĩnh Lam, làm cho chú hiểu được, kỳ thật cô ấy lo lắng cho cháu; Sợ hãi chú sẽ ngược đãi cháu, cô ấy không cần vì mình mà khiến cháu chịu ủy khuất, tình nguyện đem chính mình biến thành bà mẹ đơn thân, không muốn cháu có một chút ít tổn thương nào.”

Dì vẫn buồn nôn như vậy, Tô Kỉ Thánh nghe vậy hốc mắt đỏ lên, trong lòng ngọt ngào, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt.

“Cháu cùng Dĩnh Lam đều là người thân nhất của chú, chú hy vọng có thể cùng hai người trở thành gia đình thực sự .” Phạm Hán Đình giữ chặt đầu Tô Kỉ Thánh “Nói cho chú biết, cháu nguyện ý nhận ta trở thành người nhà của cháu không?”

Thình lình có một trận vui sướng đi thẳng vào trong lòng Tô Kỉ Thánh, khiến cậu cảm động không thể nói thành lời!

“Người nhà”  từ ngữ này nghe tới thật là đẹp …… Phạm thúc thúc hy vọng có thể trở thành người nhà của cậu? Cậu không phải là một tên cô nhi ăn nhờ ở đậu, ngược lại còn có người muốn bình phong che mưa chắn gió cho cô nhi như cậu?

Phạm thúc thúc nào biết đâu rằng, rất nhiều lần trong mơ, cậu mơ rằng Phạm thúc thúc, dì cùng cậu, ba người vui vẻ hoà thuận sống cùng nhau, không phải quan hệ hàng xóm tốt đẹp, mà là chân chính người nhà! Luôn gọi dượng tương lai cậu kỳ thật không phải hay nói giỡn, mà là trong lòng cậu bắt đầu chờ mong nha……

Phạm Hán Đình đơn giản nói một câu, lại khiến cho lòng cậu bấy lâu vẫn treo trên cao được trở về mặt đất.

Tô Kỉ Thánh gật đầu nhận lời, Phạm Hán Đình mới mở nụ cười an tâm, lại xoa bóp khuôn mặt của cậu.

“Vậy cháu phải giúp chú một tay, giúp chú đem dì sớm tiến lễ đường, bằng không còn lâu mới được. Đến cuối cùng lại ngại bụng lớn mặc lễ phục khó coi, ngại đông ngại tây, kết quả chú cuối cùng suốt đời vẫn là một vương lão ngũ chưa vợ.”

Phạm Hán Đình lấy tay, lau sạch nước mắt trên mặt Tô Kỉ Thánh, chờ hắn trả lời; Mà Tô Kỉ Thánh trừng mắt nhìn, cho anh một nụ cười sáng lạn như nắng hè……

“Bức hôn thôi, không phải là đơn giản sao.” Tô Kỉ Thánh định liệu nói.

Nhìn Tô Kỉ Thánh hồi phục miệng cười sáng sủa, Tô Chấn Nhạc trên mặt cũng dạng khai ý cười.

“Sau cơn mưa trời lại sáng…” Tô Chấn Nhạc không tự giác hát ngân nga. Xoay chuyển chìa khóa xe, đạp chân ga, xe thể thao lẳng lặng bắt đầu chạy.

Mưa qua, trời lại nắng, mà trời ngày càng xanh trong.

Một người sẽ trưởng thành trong đau xót chôn sâu tận đáy lòng, tuy rằng khi tỉnh dậy sẽ mang lại đau đớn, nhưng vì cảm nhận đc đau đớn mà càng thêm thông suốt, va chạm sâu sắc vào mọi ngõ ngách cấm địa trong lòng, giống như kích thích, đau đớn sắc nhọn liên tục cùng nhau hành hạ trong cơ thể, cuối cùng phát ra âm thanh như thủy tinh trong suốt……

Đau khổ là không thể tránh, nhưng trải qua quá trình này, tâm hồn tiếc nuối lại đem phần khuyết thiều được bù lại viên mãn..

Tô Chấn Nhạc đem âm lượng vặn lên mức cao nhất, khiến cho giọng ca của ca sĩ vang khắp xe, hắn bình thường không thế nào nghe được loại âm nhạc hiện hành, bất quá khúc nhạc này thực thích hợp ngâm nga ở tình cảnh này.

Hy vọng Tô Kỉ Thánh tiểu tử này có thể thoát khỏi bóng ma tâm lý, hắn cũng đau khổ đã lâu. Tô Chấn Nhạc quay đầu nhìn nhìn hình ảnh cảm động kia, khiến trong lòng tràn đầy ý cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.