cách vách a di muốn xuất giá

Chương 3.3

trước
tiếp

Trên đường bay trở về Đài Loan, Diệp Dĩnh Lam thủy chung không nói chuyện, nhưng là có điều cần nói, cô hít sâu, quay sang Phạm Hán Đình, muốn nói lại thôi, sau đó lại chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.

Rất nhiều mây trôi qua bên ngoài cửa sổ, trôi dần về phía sau, mà những đám mây tựa như dũng khí chết tiệt của cô, muốn nói cái gì với hắn đều không nói ra miệng được.

Phạm Hán Đình vỗ vỗ bả vai của cô, đưa cô một ly nước trái cây, cô xua tay từ chối.

“Để anh giúp em.” Phạm Hán Đình uống ngum nước hoa quả, lập tức hôn lên cánh môi của Diệp Dĩnh Lam, đem nước trái cây đưa vào trong miệng cô, cùng nàng gắn bó như môi với răng, anh không an phận lấy đầu lưỡi dụ dỗ Diệp Dĩnh Lam.

Diệp Dĩnh Lam rời khỏi anh, đồng thời một tay chặn cái miệng của anh, nhìn chằm chằm nói: “Em cảnh cáo anh, em không hy vọng chuyện này làm cho em bị biến thành nhân vật nữ chính bị đàm tiếu ở trước mặt những đồng nghiệp trong công ty, em hy  vọng anh nên giữ khoảng cách. Chúng ta công và tư rõ ràng, em làm việc của em, anh làm việc của anh, không can thiệp chuyện của nhau.”

Phạm Hán Đình nhún nhún vai. “Đương nhiên, anh rất đúng mực, anh cũng không hy vọng bị một đám người nhàm chán hỏi đông hỏi tây.

Thấy anh trả lời rõ ràng như vậy, Diệp Dĩnh Lam ngược lại cảm thấy chính mình vừa rồi đứng đắn thành ra buồn cười, có chút ảo não. Ánh mắt thoáng nhìn ngón tay áp út có nhẫn, quá bắt mắt, phải lấy nó ra. Kỳ quái là như thế nào cũng không thể đem cởi nó ra được, dường như là bám chặt vào da thịt của nàng.<hehe, chị ko gỡ ra được nữa đâu>

“Làm sao, không thích đeo nó sao?” Phạm Hán Đình lấy tay chặn hành động của cô lại.

Giữ chặt nhẫn ở bên tay phải của cô. “Coi như anh tặng em một cái lễ vật nhỏ.”

“Tôi không cần, đeo cái này chỉ dễ khiến cho người ta hiểu lầm mà thôi.”

“Em không nói, ai  biết?” Phạm Hán Đình nhún vai. “Người biết cũng chỉ có cô nhân viên bán hàng, em và tôi mà thôi, sợ cái gì. Em thật nhát gan.”

Diệp Dĩnh Lam lạnh lùng liếc mắt một cái.

“Đúng rồi, em giúp anh một việc, địa chỉ của anh, em đừng tiết lộ cho bất kì ai biết.” Phạm Hán Đình nhắm mắt lại mở mắt.

Diệp Dĩnh Lam không hiểu chuyện gì, bèn quan sát anh. Anh chẳng lẽ là làm chuyện gì xấu, bằng không như thế nào lại sợ mọi người biết?

“Trong tư liệu về nhận sự mà anh đăng kí là địa chỉ trước kia, anh không hy vọng có người sẽ đến chỗ anh làm phiền, nhất là Trịnh đại tiểu thư.”

Diệp Dĩnh Lam nở nụ cười giảo hoạt, lúc này Phạm Hán Đình lại vừa mới mở mắt ra nhìn cô, khiến cô không kịp che dấu ý xấu của mình.

“Hừ, cô ta mà biết em cũng sẽ không có ngày nào yên, đừng quên, em là hàng-xóm-tốt của anh.” Phạm Hán Đình ác ý nhấn mạnh thêm ba chữ “hàng xóm tốt”, nhắc nhở cô hậu quả sẽ  rất nghiêm trọng, cô đừng mua dây buộc mình.

Diệp Dĩnh Lam chợt cảm thấy có cơn gió lạnh ở sau lưng, cô như thấy trước một tiền đồ xám xịt trước mắt. Cô cũng không thể lại làm đại tiểu thư tức giận, bằng không cho dù Quách bá bá lại giúp cô như thế nào, thì cô vẫn là có thể về nhà ăn gạo cũ cơm hôi.

“Thành giao.”

Cô đập tay với Phạm Hán Đình, mà lòng bàn tay Phạm Hán Đình cũng đáp lại tay cô, đồng thời nhân cơ hội đem cô kéo vào lòng mình, bất ngờ hôn lên môi cô. Tiếp viên hàng không đi ngang qua che miệng cười trộm, nhanh nhanh bước qua.<phi lễ chớ nhìn a>

Mây ngoài của sổ vẫn cứ thế trôi qua, Diệp Dĩnh Lam không biết lý trí đã đi đâu mất, đã quên mất cự tuyệt Phạm Hán Đình như thế nào…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.