Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du

Chương 68

trước
tiếp

CHƯƠNG 68: ĐỀU LÀ ANH

Khi lời nói đột ngột của Trương Nhí phát ra, Sở Vĩnh Du dừng bước chân lại, sắc mặt Ngu Thư Di với Lam Mị đang đứng bên cạnh bộc lộ sự kì quái.

“Ồ? Tại sao ông cho rằng ông có tư cách đi theo tôi?”

Trên mặt Sở Vĩnh Du nở nụ cười nhàn nhạt, anh nghĩ cũng khá thú vị, Trương Nhí này đối với anh có ấn tượng tốt, một người khá bình tĩnh.

“Cậu sở, hãy cho tôi một cơ hội, cậu sẽ nhận ra giá trị của tôi.”

Sở Vĩnh Du gật đầu nói với hai cô gái bên cạnh mình.

“Hai người trở về trước đi, để cho tôi xử lý chuyện này, Thư Di, tớ sẽ nói với Hướng Hợp một tiếng, khi nào cậu có thời gian thì có thể đến thẳng chỗ Hướng Hợp báo cáo.”

Ngu Thư Di vỗ vỗ Sở Vĩnh Du vai, giở gọng bà cụ non nói:

“Được, bản thân cậu cũng kiềm chế một chút, đừng thường xuyên qua lại với những người này, vậy chúng tớ đi đây.”

Sau khi rời quán bar, Lam Mị vẫn còn lo lắng.

“Thư Di, Sở Vĩnh Du sẽ không sao đấy chứ?”

Địa vị cao không có nghĩa là có thể đánh, đám lưu manh đó ai biết là loại người gì, điều này đã khiến Lam Mị lo lắng.

“Chậc chậc!”

Ngu Thư Di không ngừng chép miệng, nhìn Lam Mị từ trên xuống dưới.

“Này, cậu sẽ không nổi sóng gió đấy chứ Lam Mị.”

Lam Mị không nói nên lời.

“Mặc kệ cậu.”

Trong quán bar, ba người hất Trương Nhí xuống đất nhìn thấy Sở Vĩnh Du đang tiến lại đây, lời nói vừa nãy rõ ràng là có ý muốn lo chuyện bao đồng, lập tức tất cả đều có ánh mắt cực kỳ xấu xa.

“Cậu nhóc, miệng còn hôi sữa mà đã muốn học người khác làm người tốt việc tốt sao?”

Một trong số đó siết chặt nắm đấm, vẻ mặt dữ tợn, thân thể này của Sở Vĩnh Du khiến anh ta cảm thấy một đấm cũng có chút thừa thãi.

“Tại sao không đánh trả?”

Tuy nhiên, Sở Vĩnh Du lại nhìn Trương Nhí đang bị kẹp giữa hai người, lời anh nói ra khiến người phía sau cảm thấy không thể tin được.

“Tôi đã thề trước bia mộ của vợ tôi, tôi sẽ không bao giờ động tay động chân trong quán bar này.”

Nụ cười của Sở Vĩnh Du càng ngày càng sâu, một người có thể trung thành với lời thề của mình trong thời đại này đã tính là động vật quý hiếm rồi, điều này đủ để cho thấy người này có tính tự giác cao như thế nào.

“Tên nhóc khốn kiếp này! Cậu cho rằng ông đây là không khí à?”

Người đàn ông đó bực dọc bước tới vừa siết chặt tay thành nắm đấm, Sở Vĩnh Du hoàn toàn không để ý đến anh ta.

Bốp!

Lúc lời nói vừa nói ra, Sở Vĩnh Du vung ra một cái tát, chỉ thấy cơ thể người đàn ông đó lắc lư hai lần, sau đó ngã một cú nặng nề xuống đất.

“Ông không thể dứt khoát chạy ra khỏi quán bar là bởi vì bọn chúng có súng phải không?”

Trong khi Sở Vĩnh Du mở miệng nói, giống như được ra lệnh, hai người còn lại nhìn thấy đồng bọn của mình bị một cái tát đánh ngất xỉu đột nhiên rút súng đã được lên nòng từ trước đó ở sau lưng ra.

Đồng thời, biểu hiện của họ có chút kinh ngạc, làm sao người này biết rằng bọn chúng có súng?

Lúc này, nét kinh ngạc trong mắt Trương Nhí lại tăng lên, trên thực tế thì ông ta đã nhận thấy được Sở Vĩnh Du không phải người bình thường.

Bởi vì Sở Vĩnh Du hôm đó buồn chán đến quán bar uống rượu, từ đó Vương Bạch liền biến mất, ông ta thật không ngờ lại có người động tay động chân với Vương Bạch, hoặc nói cách khác là không ngờ lại có người có năng lực đó.

Mặc dù đối mặt với hai khẩu súng đang chĩa vào, thế nhưng bước chân của Sở Vĩnh Du vẫn không ngừng tiến lên đều đều.

Khi anh đến gần Trương Nhí thì hai người cầm súng đó đã toát mồ hôi hột, bàn tay run rẩy liên tục, như thể lúc này bọn họ đang ở trong địa ngục.

“Mày… mày đợi đấy, đại ca của chúng tao sẽ ngay lập tức tới đây thôi, có giỏi thì đừng có mà rời đi.”

Quát ra một câu dọa dẫm hung hăng, sau đó bọn chúng đỡ người đồng đội của mình lên, thay vì nói là cứu viện thì bọn người này trông giống như chạy trốn hơn.

“Bây giờ hãy nói về cái gọi là giá trị của ông đi, vừa rồi có lẽ chỉ là món khai vị thôi, cả ba tên đàn em đều được trang bị súng, xem ra người mà ông khiêu khích không đơn giản chút nào đấy.”

Sở Vĩnh Du ngồi thong thả trên ghế mặc dù tình hình trước mắt đầy căng thẳng, sau khi anh nói xong thì Trương Nhí gật gật đầu.

“Không đơn giản, đại ca của tôi trước đây ở tỉnh, sau khi vợ tôi mất thì tôi tỉnh ngộ, đại ca cũng đồng ý cho tôi rút khỏi đó. Thực ra anh ấy cũng là một người khá tốt, nhưng tôi không biết tại sao anh ấy đột nhiên lại tìm tới đây, nghĩ đi nghĩ lại thì có lẽ cũng là vì vật này thôi.”

Bước vào trong quầy bar, Trương Nhí rón rén không biết đang loay hoay làm gì, một lúc sau mới bước ra, trên tay cầm một thứ gì đó được bọc trong cái bọc hình vuông màu xám.

Sở Vĩnh Du cầm lấy rồi mở ra xem, hóa ra là một cuốn sách, nhìn chất liệu cũng thấy được nó sắp mục nát rồi.

Sau khi lật qua vài lần, Sở Vĩnh Du mỉm cười.

“Hehe, thì ra là quyền phổ Tâm ý lục hợp quyền, lại còn là bản chính nữa chứ. Bất kỳ một võ sĩ nào nhìn thấy thứ này sợ là đều sẽ động tâm, đây cũng là lý do tại sao ông có thể trở thành một võ sĩ hạng ba phải không?”

Xì!

Trương Nhí hít vào một hơi khí lạnh, ông ta không ngờ rằng Sở Vĩnh Du không chỉ nhìn ra ông ta là võ sĩ mà còn nói ra cấp bậc cụ thể của mình, quả thực quá kinh người.

“Thứ này đối với tôi không có giá trị gì, nhưng dựa vào lòng tốt và sự lương thiện của ông, tôi sẽ giúp ông vượt qua cửa ải khó khăn này. Còn về việc đi theo tôi? Ông vẫn chưa có tư cách đó. Đi ra ngoài đi, quán bar này đối với ông hẳn là rất quan trọng, vậy thì đừng để nơi này nhuốm máu.”

Nhìn quyển quyền phổ bị ném trở về lại, Trương Nhí hoàn toàn sững sờ, lúc trước ông ta vô tình cứu một người già đang hấp hối, chính là người đó để lại thứ này cho ông ta, hơn nữa còn nghiêm nghị dặn dò ông trăm ngàn lần không được nói cho người khác biết, nếu không tình trạng hỗn loạn của thế giới sẽ lại xuất hiện, mà trong cơn mưa sóng gió đó ông ta chắc chắn sẽ mất mạng.

Thế nhưng mà thứ bảo vật quý hiếm như vậy lại bị Sở Vĩnh Du ném trả lại?

Tâm ý lục hợp quyền hiện nay còn được gọi là Hình ý quyền, tuy điểm bắt nguồn khác nhau nhưng đây chắc chắn là tuyệt kỹ võ thuật mà bất cứ võ sĩ nào cũng mơ ước, đặc biệt đây lại là bản chính, trong tu luyện sẽ không có bất kì sai sót gì, thế mà Sở Vĩnh Du…

Sở Vĩnh Du vừa mới đứng dậy, mười mấy người từ ngoài quán bar xông vào, xếp thành hai hàng, rõ ràng là sắp có một nhân vật lớn xuất hiện.

Vẫn chưa có ai bước vào, thế nhưng giọng nói của một trong những tên đàn em đã chạy ra ngoài trước đó đã vang lên.

“Đại ca, là nó!”

Cuối cùng sau khi nhìn thấy người đến thì Sở Vĩnh Du bất lực, xem ra bản thân không cần phải tốn sức rồi.

“Anh Sở?”

Lục Côn vốn dĩ vừa đi vào vừa cầm điếu xì gà sải bước thong thả, nhìn thấy người trước ngón tay của đàn em mình là Sở Vĩnh Du thì suýt chút nữa bị sặc chết bởi một điếu thuốc, sau khi ho khan một tiếng liền chạy vào quán bar vội vàng chào.

“Chào anh Sở, làm phiền anh Sở rồi.”

Cảnh tượng này làm bọn đàn em của Lục Côn ai nấy cũng đều sửng sốt, đặc biệt là hai người vừa đỡ đồng bọn chạy ra ngoài, bọn họ chớp mắt một cái, có chút khó tin.

“Đại ca của ông đấy à?”

Sở Vĩnh Du chỉ vào Lục Côn rồi hỏi Trương Nhí, ông ta gật đầu lia lịa, không còn diễn tả được nội tâm của mình. Tại sao đại ca trước đây của ông, Lục Côn quyền lực của Tỉnh Thành lại gọi Sở Vĩnh Du một tiếng anh Sở, hơn nữa lại gọi tự nhiên, kính trọng như thế.

“Vẫn cần tôi nói cái gì à?”

Lời này của Sở Vĩnh Du khiến đầu Lục Côn rung lên như trống lắc, lần trước không dễ dàng gì mới thoát chết, bây giờ cho ông ta mười lần dũng khí thì ông ta nhất định cũng không dám lại khiêu khích Sở Vĩnh Du.

“Được, vậy tôi đi đây, ông là người của Tỉnh Thành, suốt ngày ở thành phố Ninh của chúng tôi làm cái gì, cút về càng sớm càng tốt.”

Vừa nói Sở Vĩnh Du vừa bước ra ngoài, thế nhưng cũng chính vào lúc này Lục Côn nghĩ tới cái gì đó liền run rẩy nói:

“Anh Sở, sợ… sợ rằng chuyện không đơn giản như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.