Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du

Chương 64

trước
tiếp

CHƯƠNG 64: THU LẠI MỘT ÍT LÃI

Lúc này giám đốc Vương kích động không tả xiết, anh ta biết mà, anh ta biết cảm giác của mình tuyệt đối không sai, tên Sở Vĩnh Du này quả nhiên chỉ là khiêm tốn mà thôi.

Chủ cửa hàng đứng bên cạnh hồi lâu cũng chưa lên tiếng, cảnh tượng hiếm thấy này e rằng chỉ có thể nhìn thấy được một lần trong đời.

Đập xe, 9 tỷ tiền mặt, cảnh tượng như này giống y như trong phim.

Những người khác thì càng không cần giải thích, bọn họ cũng rất sốc, đặc biệt là Tiểu Huệ, không thể tin được là mình lại tiếp đãi một nhân vật lớn như vậy.

“Không… không thể nào… tại sao…”

Lãnh Tiểu Mạt tự lẩm bẩm một mình, cô ta không muốn tin rằng Sở Vĩnh Du là một người khiêm tốn, thật sự không muốn tin, nhưng bây giờ sự thật đang ở trước mắt, người ngạo mạn như ông chủ Hoàng cũng té xuống đất không nói được lời nào thì sao cô ta còn có thể ảo tưởng được.

“Không được! Rốt cuộc là Sở Vĩnh Du lợi hại thật hay là dựa vào gia thế của nhà vợ đây, tôi phải điều tra rõ ràng, tôi nhất định phải điều tra thật rõ ràng.”

Mọi người quay lại vị trí của mình tiếp tục bàn tán xì xào, lúc này ông chủ Hoàng mới từ từ đứng dậy, làm ăn bao nhiêu năm ông ta mới hiểu ra được một đạo lý đó chính là để cho kẻ thù thấy mình yếu đuối để tạm thời che giấu mặt mạnh của mình, trận chiến hôm nay ông ta không thể tỏ ra hận thù được, tuyệt đối không thể, nhưng sau này…

“Haha, tôi đoán chắc là ông không chịu từ bỏ ý đồ đâu nhỉ, dù sao thì có thể mua một chiếc Range Rover tầm 9 tỷ thì tài sản chắc cũng kha khá. Nhưng ông nên nhớ nếu muốn trả thù anh Sở thì trước tiên phải bước qua xác Trần Hạo Hiên tôi trước, hiểu không?”

Sau đó Trần Hạo Hiên lạnh lùng vỗ vỗ vào gò má ông chủ Hoàng.

“Cầm 9 tỷ rồi lập tức biến khuất mắt cho ông, nếu không phải anh Sở nhân từ thì ông tưởng hôm nay ông còn mạng chắc?”

Cái gì! Trần Hạo Hiên?

Nhìn mặt Trần Hạo Hiên, ông chủ Hoàng sững sờ, sau khi phản ứng lại thì vội vàng cười xòa.

“Cậu Trần, cậu nghĩ nhiều rồi, sao tôi có thể không cam lòng được, tôi không cần tiền đâu, hôm nay tất cả là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi.”

Đùa sao, nhà họ Trần là danh gia vọng tộc, sao ông ta có thể trêu chọc nổi, ông ta liên tục xua xua tay, nhưng Trần Hạo Hiên lại không vui rồi.

“Mẹ kiếp, tiền anh Sở đưa, ông dám không lấy? Cầm rồi cút đi!”

“Dạ dạ.”

Ông chủ Hoàng hối hận vô cùng, xem ra sau này ông ta phải sửa cái tật xấu này thôi, tùy tiện chọc một người nhìn có vẻ bình thường thôi mà lại có thân phận dễ sợ như thế, thật sự là ra ngoài không xem ngày mà.

Hai tiếng sau, Sở Vĩnh Du lái chiếc BMW X4 mới tinh trở về khách sạn, lúc anh về đã là hai rưỡi chiều.

“Sao về trễ vậy? Em vốn định gọi cho anh đây, anh chưa ăn đúng không, trên bàn còn có cơm và đồ ăn đó, em hâm lại cho anh nha?”

Đưa mắt nhìn Đồng Ý Yên, Sở Vĩnh Du vừa vào cửa liền lắc đầu.

“Không cần đâu, có chút việc nên về trễ, đợi Hữu Hữu tỉnh lại, chúng ta đến công ty đi.”

Vừa định nói chuyện, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, Đồng Ý Yên cắn chặt răng, nhưng vẫn nhận.

“Ba.”

“Con gái, con về đi, ba người các con sống bên ngoài thế nào được? Cho dù con và Sở Vĩnh Du không quan tâm, nhưng Hữu Hữu thì sao? Ba không muốn cháu gái mình bị đối xử như vậy, con về đi, mẹ con cũng biết bà ấy sai rồi…”

Gần như chữ cuối cùng vừa phát ra thì tiếng gào thét của Tư Phu truyền đến trong điện thoại, tuy rằng dường như hơi xa một chút, nhưng ít nhất Đồng Ý Yên cũng nghe thấy rõ ràng.

“Cái gì? Tôi biết là tôi sai rồi? Đồng Thế Tân, ông nói cho rõ ràng đi! Cái gì mà tôi đã biết mình sai rồi? Đồng Ý Yên giờ cứng cáp rồi, nó mà không xin lỗi thì đừng hòng bước vào cái nhà này nữa bước, còn tôi…”

Đồng Ý Yên nghe không nổi nữa, cô vội vàng cúp điện thoại, nước mắt lại trào ra.

“Vợ à, cứ là chính mình là được, mặc kệ những người khác đi, anh sẽ luôn ở bên em.”

Rúc vào trong vòng tay Sở Vĩnh Du, Đồng Ý Yên cảm thấy thật oan ức, dựa vào cái gì mà mẹ cô lại thương yêu Đồng Hiểu Tiêm nhưng lại đối xử với cô như vậy, giống như chuyện gì cũng đều nên làm, phải nhẫn nhục chịu đựng vậy đó.

“Mẹ, sao mẹ lại khóc? Là ai bắt nạt mẹ? Ôi, tiếc thật, chiếc xe tăng lớn mà anh Lâm Sinh cho con lại không có ở đây, nếu không thì con có thể bảo vệ mẹ rồi.”

Một giọng nói đột ngột vang lên, Hữu Hữu không biết đã tỉnh từ lúc nào, vừa nói vừa dụi dụi đôi mắt mông lung một cách dễ thương.

“Mẹ không khóc, do mắt có chút khó chịu thôi, Hữu Hữu ngoan.”

Bước nhanh tới ôm Hữu Hữu, con bé chu miệng nói.

“Ba mẹ ơi, khi nào chúng ta về nhà ạ? Con nhớ ông bà nội rồi.”

Sở Vĩnh Du đã quen khi Hữu Hữu gọi hai người họ là ông bà nội nên cũng không để ý, nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Đồng Ý Yên, anh vội vàng nở nụ cười.

“Một thời gian sau nữa chúng ta sẽ về, Hữu Hữu ngoan.”

“Được ạ.”

Sau khi ăn xong, bọn họ đến bãi đậu xe của khách sạn, đột nhiên Đồng Ý Yên nhìn thấy Sở Vĩnh Du ôm Hữu Hữu dừng lại, sắc mặt cô thay đổi rõ rệt, ngón tay run lên.

“Anh… anh… Sở Vĩnh Du, anh đừng nói với em chiếc xe anh mua chính là chiếc BMW này đó?”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Đúng vậy vợ, dù gì em cũng là chủ tịch hội đồng quản trị nên cũng phải ra dáng một chút chứ. Vốn dĩ anh muốn mua chiếc X6, nhưng sợ em mắng anh nên em đi tạm chiếc này một thời gian đã nhé.”

Cái gì? Đi tạm?

Ai mà không có giấc mơ nhà giàu xe sang? Lúc trước Sở Vĩnh Du còn chưa trở về, sau khi tiếp quản nhà máy gạch, cô cũng ảo tưởng kiếm tiền để mua một chiếc ô tô cho riêng mình, tất nhiên cô biết đây là chiếc BMW X4, chiếc rẻ nhất cũng phải hơn một tỷ hai.

“Sở Vĩnh Du, anh lại tiêu xài phung phí rồi, đây là số tiền anh tiết kiệm từng chút đấy, cứ tiếp tục như vậy làm sao có thể đủ cho anh tiêu xài được!”

“Không sao đâu, đợi khi em trở thành chủ tịch hội đồng quản trị thì sẽ kiếm được tiền thôi.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du mở cửa xe ôm Hữu Hữu vào trong.

“Hữu Hữu, đây là xe mới của mẹ con, con thích không?”

Hữu Hữu phấn khích gật đầu, sau đó chỉ vào màn hình phía trước.

“Ba, cái đó có thể chiếu phim hoạt hình không? Con rất muốn xem.”

“Đương nhiên rồi.”

Thấy vậy, Đồng Ý Yên còn có thể nói gì, cô chỉ có thể thở dài, ngoan ngoãn lên xe.

Trong một bệnh viện thẩm mỹ ở thành phố Ninh, Đồng Tử Họa vẫn đang nằm trên giường, Lý Tuệ ngồi bên cạnh, đứa bé được mẹ chồng Lâm Tỏa ở nhà trông nom.

Lúc này Đồng Tinh Minh bước vào, Đồng Tử Họa vội vàng lên tiếng, nhưng giọng nói rất nhỏ, cũng không dám cử động miệng quá nhiều.

“Ba, có phải Lục Tân đã xé xác Sở Vĩnh Du rồi không!”

“Không có, chị con nói Lục Tân có chút việc gấp nên đã đi Vân Kinh rồi, hai ngày sau trở về mới ra tay.”

Cái gì? Đồng Tử Họa nhất thời có chút bực bội, thấy vậy, Đồng Tinh Minh mỉm cười nói.

“Đừng lo lắng, còn nhớ ba đã bỏ tiền ra để người ta hỏi thăm tin tức của Liên Sâm không? Gần đây cậu ta thu mua một công ty bất động sản sắp đóng cửa tên là Thiên Nguyên. Theo tính toán của ba thì Liên Sâm sẽ không vô duyên vô cớ làm loại chuyện này, tám phần có thể là để báo đáp ân tình của Sở Vĩnh Du.”

Đồng Tử Họa cảm thấy hứng thú, hỏi lại.

“Ba, ý ba là…”

Chỉ thấy Đồng Tinh Minh khẽ cười, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.

“Mặc dù công ty bất động sản Hoa Phong của chúng ta không tính là một doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố Ninh nhưng quy mô tuyệt đối không nhỏ. Ba đã đi chào hỏi những đối tác đó rồi, sợ rằng cho dù có Liên Sâm hỗ trợ thì công ty bất động sản Thiên Nguyên cũng không thể vượt qua được bất kỳ sóng gió nào. Đây tính là chút lãi mà Sở Vĩnh Du sẽ thu lại sau khi bỏ ra 30 tỷ.”

“Nói không chừng để cứu vãn công ty và tạo nên sự nghiệp thì tên Sở Vĩnh Du đó sẽ đến cầu xin chúng ta, con cứ chờ đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.