Bác Sĩ Thiên Tài Giang Bắc Minh

Chương 75

trước
tiếp

Chương 75: Đây là việc tôi nên làm

“Cậu lo ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi,
mình vừa mới hỏi bác sĩ rồi, cậu chỉ cần
ở đây hai ngày để theo dõi bệnh tình,
nếu thân thể không gặp phải vấn đề gì
thì có thể xuất viện.” Tống Mạnh Cường
cười với Tony.

“Oh my God, nằm ở đây tận hai
ngày… Mình thề, nếu mình nằm trong
hai ngày thì cơ thể sẽ rã rời mất thôi.”
Tony nói một cách khoa trương.

Anh ta vốn dĩ là một người ưa vận
động, vì vậy bình thường chẳng bao giờ
chịu ngồi yên một chỗ. Bây giờ lại để
anh ta nằm yên mà không làm gì trong
hai ngày, giống như muốn giết anh vậy.

_ Tổng Mạnh Cường cười: “Không
còn cách nào khác. Sau khi cậu hồi
phục thì mình sẽ cùng đi leo núi với cậu!”

“Ok, là do cậu tự nói đấy nhé, không
được đổi ý đâu! Người Việt Nam các
cậu không phải có câu ‘Hứa lời phải giữ
lấy lời, đừng như con bướm đậu trên
cành’ sao?” Tony vội vàng nói.

Tony rất thích đi đây đi đó, cho nên
anh ta cũng từng rủ người thân của
mình đến Việt Nam chơi vài lần, đợt nào
cũng rủ Tống Mạnh Cường đi leo núi.
Thế nhưng, người này luôn kiếm cách
bận rộn mà từ chối lời mời của anh ta,
lúc này người kia tự chủ động mời
trước, tất nhiên anh ta cảm thấy vui
sướng không thôi.

“Phải là “Nói lời phải giữ lấy lời,
đừng như con bướm đậu rồi lại bay’!”
Tống Mạnh Cường cười: “Cậu yên tâm,

nếu đã hứa với cậu rồi thì mình nhất
định sẽ thực hiện!”

“Được, nghe cậu nói vậy thì mình
nằm đây hai ngày cũng sẽ cảm thấy
không sao cả!” Tony cười nói.

“Anh Tống, anh có ở đây không?”
Đúng lúc này, Viện trưởng Tôn Mạnh
Hùng, phó Viện trưởng Trương Kiệt và
bác sĩ phụ trách Lưu Bình An bước vào.
Sau khi Tôn Mạnh Hùng nghe nói Tống
Mạnh Cường đang ở đây thì ông ta lập
tức chạy đến để tỏ vẻ lịch sự.

“Ừm” Tống Mạnh Cường gật đầu rồi
nói với Tôn Mạnh Hùng: “Ông Tôn, lần
này bệnh viện của ông đã điều trị cho
Tony, rất tốt! Tôi nghe Tổng giám đốc
của tập đoàn nhà họ Thẩm nói rằng
tình trạng lúc đó của Tony rất nguy kịch,
nếu không cứu kịp thời thì rất có thể sẽ
mất mạng. Không tồi, lần này tôi phải
khen thưởng bệnh viện của ông mới
được.”

“Anh Tống, xem anh nói gì kìa.” Tôn
Mạnh Hùng cười: “Chúng ta đang ở
đâu? Đương nhiên là bệnh viện rồi!
Không phải đây là nơi cứu chữa bệnh
nhân sao? Hơn nữa, anh Tony là người
ngoại quốc, mà người Việt Nam vốn dĩ
luôn thân thiện và hòa đồng. Cho dù
anh ta không phải là bạn của anh Tống
thì bệnh viện của chúng tôi cũng sẽ cố
gắng chữa trị!”

“Ừm, tốt lắm. Đúng rồi, bác sĩ đã
cứu Tony đang ở đâu?” Tống Mạnh
Cường hỏi.

“Anh Tống, chính là tôi đây.” Lưu
Bình An bước tới bắt tay với Tống Mạnh
Cường.

Lúc này, Tôn Mạnh Hùng mới giới
thiệu: “Anh Tống, vị bác sĩ này tên là
Lưu Bình An, cậu ta là bác sĩ làm việc
trong phòng cấp cứu của bệnh viện
chúng tôi. Hôm nay, cậu ta chỉ cần
mười phút là có thể kéo anh Tony trở về
từ cánh cổng địa ngục!”

“Cảm ơn cảm ơn.” Tống Mạnh
Cường lập tức nói với Lưu Bình An.

“Anh Tống, anh quá khách sáo rồi.”
Lưu Bình An nở nụ cười: “Đúng như Viện
trưởng của chúng tôi đã nói, bệnh nhân
là Thượng đế, cho nên chúng tôi không
thể chậm trễ trong khâu cấp cứu rồi.
Khi có bệnh nhân đến, chúng tôi nhất
định sẽ gác lại mọi thứ trong tay mà
dùng tất cả các biện pháp để chữa trị
cho bệnh nhân càng sớm càng tốt! Lúc
anh Tony được đưa đến đây, anh ấy
đang trong tình trạng rất nguy hiểm, vì
vậy tôi phải hành động dứt khoát,
không dám chậm trễ một phút nào mà
trực tiếp sơ cứu cho anh Tony. May mà
tôi đã làm bác sĩ nhiều năm nên mới
tích lũy được nhiều kinh nghiệm, sau đó

thì đã cứu chữa kịp thời cho anh ấy!”

Lưu Bình An thật sự có thể nói dối
không chớp mắt, thậm chí trông anh ta
cũng chẳng chột dạ chút nào cả.

Hơn nữa, trong lúc nói chuyện thì
Lưu Bình An còn cố ý nhấn mạnh một
vài chỗ cần thiết, sau đó còn bịa chuyện
một cách trơn trul

“Cảm ơn anh rất nhiều!” Tống Mạnh
Cường nói, sau đó anh ta lấy từ trong
túi một xấp tiền đưa cho Lưu Bình An:
“Bác sĩ Lưu, may mà có anh ở đó! Đây
là hai mươi triệu, coi như tôi cảm ơn anh”

“Không cần, không cần!” Lưu Bình
An lập tức xua tay: “Tôi chẳng qua chỉ là
một bác sĩ quèn mà thôi!”

“Cầm lấy đi!” Tống Mạnh Cường nói:
“Đây là những gì mà anh xứng đáng có được.”

Lưu Bình Anh nghe Tống Mạnh
Cường nói như vậy thì mới mỉm cười
cầm lấy xấp tiền.

Thành thật mà nói, lúc mới nhận vơ
công lao về bản thân thì Lưu Bình An
còn hơi lo lắng, nhưng khi lợi ích cá
nhân ngày càng nhiều thì anh ta không
thèm quan tâm đến những chuyện khác
nữa. Dù sao chỉ cần anh ta mặt dày tới
cùng là được!

“Đúng rồi, bác sĩ Lưu, tôi nghe nói
lần này Tony bị ngộ độc thức ăn, vậy
loại thức ăn nào gây ra ngộ độc cho
cậu ấy vậy? Nói cho tôi biết để sau này
chúng tôi còn lưu ý.” Tống Mạnh Cường
đột nhiên hỏi.

“À, là như vậy…” Lưu Bình An trả lời:

“Chúng tôi có hỏi anh Tony vê
chuyện này rồi, anh ấy nói buổi trưa
hôm nay đã một mình tìm đến một
quán nhỏ để ăn cơm. Trong lúc ăn thì

thì đã cứu chữa kịp thời cho anh ấy!”

Lưu Bình An thật sự có thể nói dối
không chớp mắt, thậm chí trông anh ta
cũng chẳng chột dạ chút nào cả.

Hơn nữa, trong lúc nói chuyện thì
Lưu Bình An còn cố ý nhấn mạnh một
vài chỗ cần thiết, sau đó còn bịa chuyện
một cách trơn trul

“Cảm ơn anh rất nhiều!” Tống Mạnh
Cường nói, sau đó anh ta lấy từ trong
túi một xấp tiền đưa cho Lưu Bình An:
“Bác sĩ Lưu, may mà có anh ở đó! Đây
là hai mươi triệu, coi như tôi cảm ơn anh”

“Không cần, không cần!” Lưu Bình
An lập tức xua tay: “Tôi chẳng qua chỉ là
một bác sĩ quèn mà thôi!”

“Cầm lấy đi!” Tống Mạnh Cường nói:
“Đây là những gì mà anh xứng đáng có được.”

anh ấy có gọi món đậu tằm xào rồi
uống thêm một chút rượu.

Sau khi phân tích kỹ thì tôi cảm
thấy anh Tony cũng không dị ứng với
món này, có lẽ món đậu tằm không
được xào kỹ nên dẫn đến ngộ độc thực
phẩm, vì vậy, về sau anh nhớ để nhà
bếp xào kỹ món này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.