Bá đạo huyết giới hành

Chương 37-38

trước
tiếp

Chương 37: Quan tài thần bí

“Quy định đấu giá chắc không cần phải nói dài dòng, công cụ giao dịch sẽ là Linh Thạch Cực Phẩm, người ra giá cao hơn thắng cuộc”

Thành Bích đảo mắt đẹp một vòng nhìn toàn bộ khán đài, không ít thiếu niên chưa trãi đời bị nhan sắc của nàng khiến tim đập thình thịch, hô hấp dồn dập.

BỐP BỐP

Thành Bích hai tay vỗ vỗ, một thị nữ xinh đẹp nhận lệnh mang theo hộp ngọc cung kính đến giữa sân khấu.

Thành Bích mở ra hộp ngọc, bên trong là một quả trái cây to bằng nấm tay như thủy tinh sáng lấp lánh, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống thấy rõ.

“Vật đầu tiên của Đấu giá hội là Huyền Cấp Thượng Phẩm [Băng Linh Quả], như các vị đã biết tại Băng Thiên Đại Lục chúng ta số lượng tu sĩ sở hữu Băng hệ linh căn có rất nhiều, mà Băng Linh Quả có thể đề thăng một cảnh giới nhỏ của tu sĩ Băng hệ tu vi dưới Nguyên Anh Kỳ, không để lại bất kỳ di chứng nào”

Thành Bích khéo léo giới thiệu nói.

“Thứ tốt” Lạc Nam thầm khen ngợi, mở đầu đã ra đồ vật mà đại lượng tu sĩ tại Băng Thiên Đại Lục đều cần thiết, việc đề thăng một cảnh giới nhỏ đã tiết kiệm không ít thời gian tu luyện, chưa kể không có di chứng để lại khi phục dụng quả thật khó có thể chối từ.

Qủa nhiên lập tức có không ít tu sĩ tham lam nhìn chằm chằm Băng Linh Qủa hấp tấp nói:

“Thành Bích cô nương mau báo giá đi”

Thành Bích hài lòng mĩm cười, việc để Băng Linh quả xuất đầu nhằm hâm nóng bầu không khí, tất cả đều nằm trong tính toán của Đa Bảo Các, nàng mở môi son ôn hòa nói:

“Giá khởi đầu của Băng Linh Quả là 10 viên Cực phẩm linh thạch, mỗi lần thêm giá không ít hơn 1 cực phẩm linh thạch”

“Ta ra 15 Cực Phẩm linh thạch” Một nam tử trung niên lập tức lớn tiếng ra giá, trực tiếp cao hơn 5 viên.

“17 Cực Phẩm linh thạch”

“20 cực phẩm linh thạch”

“30 cực phẩm linh thạch”

Giá trị Băng Linh quả liên tục được gia tăng, cuối cùng được Hàn Minh lấy cái giá 50 Cực phẩm linh thạch thành công mua lại. Người của Hàn gia tất cả hầu như đều tinh thông Băng thuộc tính, tầm quan trọng của Băng Linh Quả đối với bọn hắn mà nói không cần phải bàn cãi.

Một thị nữ lập tức tiến đến khán đài cùng người Hàn gia trao đổi, một tay giao tiền một tay giao hàng trước ánh mắt của vạn người làm chứng, giao dịch rất nhanh hoàn tất.

“Vật phẩm thứ hai là một kiện Huyền cấp Thượng phẩm pháp bảo, do đích thân ngũ phẩm Luyện Khí Sư của Đa Bảo Các chúng ta luyện chế, tin tưởng sẽ không để chư vị thất vọng.”

Thành Bích tiếp tục ra hiệu, một nam tử phục vụ đã mang theo một tấm thuẫn màu nâu, mặt thuẫn được điêu khắc đầu sư tử trông khá khí phách, cung kính đặt giữa sân khấu.

“Đây là Thổ Sư Thuẫn, thích hợp tu sĩ Thổ Linh căn, có thể phóng to thu nhỏ tùy ý chủ nhân, phòng ngự hầu hết các công kích của tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở xuống, giá khởi điểm 20 Linh Thạch Thượng Phẩm”

Thành Bích vừa dứt lời, có không ít thanh âm đấu giá truyền ra, đa số người báo giá đều là tu sĩ Kim Đan Kỳ trở xuống, hiển nhiên cường giả Nguyên Anh trở lên chướng mắt thứ này.

“Công tử, ta là Thổ thuộc tính tu sĩ” Trần Giang giả vờ ngây ngô cười hề hề nói, công tử đã hứa sẽ mua đồ cho hắn, vừa lúc hắn rất cần pháp bảo phòng ngự giữ mạng.

“45 Cực Phẩm linh thạch” Lạc Nam cũng không chần chờ, lập tức lên tiếng báo giá, con hàng Trần Giang này giúp hắn không ít bận bịu, sẳn tiện mua cho hắn cũng được.

“Ồ” Thành Bích trong mắt hiện một tia nghi hoặc, với thực lực của hắn không cần thứ này mới đúng chứ.

“Là người trong phòng khách quý?”

Đám người cũng nhận ra âm thanh truyền ra từ phòng số 4, bọn hắn cũng không hiểu đường đường người có thân phận cao quý thực lực cường đại lại mua pháp bảo này làm gì, bất quá cả đám lập tức im miệng không ra giá nữa, hiển nhiên không ai muốn vì một kiện pháp bảo mà đắc tội người trong phòng khách quý làm gì.

“Chính là hắn?” Lý Trúc Loan mắt đẹp phát sáng, nàng còn nhớ rõ giọng nói của Lạc Nam.

Mà bên cạnh Lý Lân gương mặt đã bị vô tận hưng phấn bao phủ, hắn đoán đúng, người kia thật sự có hậu trường khủng bố chống lưng, có thể ngồi trong phòng khác quý thân phận sẽ bình thường sao? không được, bất cứ giá nào cũng phải tác hợp cho hai người bọn hắn.

Lý Lân nhìn biểu muội như gà đẻ trứng vàng khiến Lý Trúc Loan không hiểu ra sao.

“Vị khách phòng số 4 ra giá 45 cực phẩm linh thạch, còn ai báo giá không ạ?” Thành Bích nhìn quanh không ai muốn tranh đoạt, trong lòng hơi bắt đắc dĩ xác nhận giao dịch, cái giá này nàng chưa hài lòng cho lắm.

Một nam tử lập tức mang Thổ Sư Thuẫn đến phòng Lạc Nam.

Trần Giang hưng phấn vuốt ve Thổ Sư Thuẫn trong tay, hai mắt mê đắm như nhìn tình nhân âu yếm nhất, gặp được Lạc Nam là may mắn lớn nhất đời này của hắn, trước đây hắn có nằm mơ cũng không nghĩ có ngày được ngồi phòng VIP Đa Bảo Các, uống linh trà, sở hữu Huyền phẩm pháp bảo.

Ánh mắt tên này cuồng nhiệt nhìn chằm chằm làm Lạc Nam sởn cả gai ốc, vội vàng đạp Trần Giang một cước mắng: “Kinh tởm gia hỏa, còn không mau nhận chủ”

Trần Giang cười ngây ngô, nhỏ máu nhận chủ Thổ Sư Thuẫn, thu vào túi trữ vật.

Bốp Bốp

Thành Bích tiếp tục ra hiệu, thị nữ phục vụ cung kính mang theo một thanh kiếm lên đài đấu giá.

Mà chứng kiến thanh kiếm này, vô số người sắc mặt thay đổi, rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn về phía đám người Hàn gia.

Quả nhiên sắc mặt ba người Hàn gia đã vặn vẹo đến đáng sợ, vô tận sát khí trong cơ thể bọn hắn bất đầu lan tỏa ra xung quanh.

“Hừ”

Một tiếng hừ lạnh tràn ngập uy nghiêm vang lên, ba người Hàn gia sắc mặt tái nhợt, ngay cả khí thế hùng hổ cũng lập tức thu liễm. Hiển nhiên cường giả Luyện Hư kỳ tại Đa Bảo Các vừa lên tiếng cảnh cáo.

“Tiền bối bớt giận, là chúng ta nhất thời thất thố”

Hàn gia trưởng lão Hàn U đứng lên cung kính xin lỗi nói, sắc mặt khó coi đến cực hạn, bởi vì thanh kiếm vừa được mang lên đài đấu giá chính là Băng Sát Kiếm của Hàn gia bọn hắn, mà hắn chỉ có thể nuốt giận vào trong bụng, Đa Bảo Các không phải một cái Thất Cấp thế lực như Hàn gia có thể trêu vào.

“Đây là Băng Sát Kiếm, Địa Cấp Hạ Phẩm pháp khí, là một kiện thích hợp tu sĩ có Băng linh căn, giá khởi điểm 80 Cực Phẩm linh thạch” Thành Bích không quan tâm thái độ của Hàn gia, Đa Bảo Các chỉ làm ăn chân chính, các nàng dám mua thứ này lại thì có thể bán ra kiếm lời, không ai dám gây sự với Đa Bảo Các.

Lạc Nam cũng âm thầm cười khổ, hắn giết Hàn Thanh được thứ này bán lại cho Đa Bảo Các 80 Cực phẩm linh thạch, không ngờ đối phương trực tiếp mang ra đấu giá, quả nhiên là hảo thủ đoạn.

“85 Cực phẩm Linh thạch” Hàn Minh lên tiếng nói, pháp bảo là của gia tộc bọn hắn, nhất định phải cầm trở về.

Bầu không khí hơi im lặng, hiển nhiên rất ít người muốn đắc tội Hàn gia, chưa kể Băng Sát Kiếm vốn là của bọn hắn.

“90 Cực phẩm linh thạch”

Đột nhiên một thiếu niên Kim Đan tu sĩ báo giá, bên cạnh hắn cũng có một già một trẻ, đội hình không thua kém gì Hàn gia, ba người ánh mắt đắc ý nhìn Hàn Minh, Hàn Liệt.

“Hừ, Ngụy gia” Hàn Liệt hừ lạnh, Ngụy gia cũng là một cái Thất Cấp gia tộc, có xung đột không nhỏ với Hàn gia bọn hắn, thiếu niên kia chính là đệ tử của Ngụy gia, hiển nhiên muốn chọc tức bọn họ.

“100 Cực Phẩm linh thạch” Hàn U cắn răng, mặt mũi này nhất định phải tìm trở về, Băng Sát Kiếm vốn là của Hàn gia, dù ra giá cao cũng phải mang nó trả về.

“120 Cực Phẩm linh thạch” Đám người Ngụy gia đắc ý ra giá, nhìn vẻ mặt như ăn phân của ba người Ngụy gia, bọn họ càng thấy dễ chịu.

“130 Cực phẩm linh thạch, hừ nếu ngươi còn báo giá chúng ta cho ngươi luôn” Hàn U phẫn nộ, giọng già nua khàn khàn nói.

Mà lúc này đám người Ngụy gia cũng im lặng, hài hước nhìn Hàn gia, hiển nhiên bọn họ chỉ muốn ép giá Hàn gia, không thật sự muốn tranh đoạt.

“Còn ai ra giá không?” Thành Bích lên tiếng xác nhận

Nhìn toàn trường im lặng, nàng hài lòng gật đầu, mua của Lạc Nam 80, bán lại 130, Đa Bảo Các kiếm lời nhẹ nhàng 50 Cực Phẩm Linh Thạch bỏ vào túi.

Hàn gia một mặt khó coi, bỏ chính số tiền của mình để mua lại pháp bảo của mình, cảm giác ấy như ăn phải con ruồi vậy, nghĩ tới đây ba người càng câm giận đã chết đi Hàn Thanh.

“Vật phẩm thứ tư của buổi đấu giá tin tưởng chư vị nữ tử sẽ càng có hứng thú, đương nhiên các nam tử cũng có thể mua về làm quà cho giai nhân âu yếm của mình”

Thành Bích thần bí cười nói, hai tay vỗ vỗ.

Một nữ tử xinh tươi như hoa tiến đến, trong tay cầm một bình ngọc chứa đựng ba viên óng ả màu hồng phấn đan dược.

“Thành Bích cũng không dài dòng làm gì, đây là ba viên thượng phẩm Dưỡng Nhan Đan, có thể bảo dưỡng dung nhan và khí chất phái nữ, làm mịn màn làn da, trị bất kỳ vết sẹo nào do vết thương để lại” Thành Bích tươi cười rạng rỡ nói.

Vô số nữ nhân có mặt hai mắt sáng lắp lánh, thậm chí không ít nữ tử kích động đứng bậc dậy, ngay cả luôn thản nhiên Tần Mộng Ảnh bên cạnh Lạc Nam lúc này cũng ngẩng đầu nhìn chăm chú.

“Như các vị đã biết, Dưỡng Nhan Đan không phải đan dược cấp cao, tuy nhiên nguyên liệu luyện chế cực kỳ khó tìm, hơn một năm qua Đa Bảo Các chỉ luyện chế được hai bàn tay số lượng mà thôi, trong tay thành bích có 3 viên, sẽ đấu giá 3 lượt” Thành Bích quyến rũ cười tũm tĩm nói.

Nghe nàng ba hoa chích chòe, đám nữ nhân đã không có kiên nhẫn, một nữ tử có tu vi Nguyên Anh ăn mặc lộng lẫy không nhịn được nói luôn:

“Mau báo giá đi, ta ra 100 Cực Phẩm Linh Thạch cho một viên Dưỡng Nhan Đan”

“Vậy cứ theo lời vị tiểu thư này, giá khởi đầu mỗi viên Dưỡng Nhan Đan sẽ là 100 Cực Phẩm Linh Thạch” Thành Bích cười tũm tĩm nói.

“150”

“180”

“200”

Lạc Nam khóe miệng co giật, sắc đẹp thật đúng là vũ khí trí mạng đối với nữ tử, cái giá này đã vượt xa một kiện Địa Cấp vũ kỹ, nhớ lại bình Dưỡng Nhan Đan hắn mua từ Cửa Hàng May Mắn, Lạc Nam gương mặt càng phát ra vẻ cổ quái.

“Ây, Mộng Ảnh chờ!” Chứng kiến Tần Mộng Ảnh định tham gia náo nhiệt, Lạc Nam vội vàng kéo bàn tay nàng.

“Chuyện gì?” Tần Mộng Ảnh quay sang liếc xéo hắn, không biết vô tình hay cố ý mà quên mất bàn tay bóng mịn của mình đang bị nắm lấy.

“Thứ này ta có, tặng cho nàng là được, đấu giá làm gì cho tốn kém” Lạc Nam cười haha, lật tay một cái, hai viên đan dược hồng phấn đã xuất hiện, hơn nữa nhìn qua còn to hơn ba viên Dưỡng Nhan Đan trên sân khấu một chút.

“Dưỡng Nhan Đan? Đưa ta xem!” Tần Mộng Ảnh nhanh nhẹn chọp lấy, quan sát thoáng chốc, bàn tay che lấy cái miệng sau lụa mỏng che mặt thốt lên:

“Cực Phẩm Dưỡng Nhan Đan, so với đan dược Đa Bảo Các luyện chế còn cao hơn một bậc?”

“Không tệ, tặng nàng một viên, một viên cho Tố Mai” Lạc Nam không sao cả đáp, có lẽ hắn đã quên mất dung mạo vốn xấu xí của nàng, thích một người cần quan tâm dung mạo đối phương sao?

Mà Bạch Tố Mai nghe Lạc Nam không quên phần mình, hạnh phúc nép vào người hắn, mặc dù với dung nhan của nàng Dưỡng Nhan Đan không giúp ít quá nhiều, bất quá chỉ cần là đồ hắn tặng nàng đều thích.

“Ta không khách sáo” Tần Mộng Ảnh nhoẻn miệng cười, thu lấy một viên Dưỡng Nhan Đan, viên còn lại nhét vào tay Bạch Tố Mai.

“Ngươi tên tiểu quỷ này đồ tốt thật nhiều” Tần Mộng Ảnh bề ngoài ngạo kiều nói, trong lòng bị ấm áp bao phủ trái tim, thiếu niên này chưa từng keo kiệt thứ gì với nàng.

Mà bên ngoài giá của Dưỡng Nhan Đan đã gia tăng chóng mặt, mỗi viên đều được các nữ nhân lấy giá 300 Cực Phẩm Linh Thạch mua lại, khiến vô số nam nhân lệ rơi đầy mặt, chửi thầm trong bụng bại gia nữ nhân.

“Hừ, tức chết ta” Lý Trúc Loan tức giận dậm chân, nàng cũng tham gia đấu giá nhưng không thành công.

“Biểu muội vốn xinh đẹp tuyệt trần, cần thứ đan dược đó làm gì” Lý Lân vội vuốt mông ngựa an ủi.

Lý Trúc Loan quay mặt đi không thèm để ý tên này, dù đẹp hay xấu chỉ cần là nữ nhân sẽ biết tầm quan trọng của Dưỡng Nhan Đan lớn như thế nào.

Rất nhiều nữ tử tu sĩ nhờ tu vi cao cường mà bộ dáng luôn luôn trẻ trung xinh đẹp, bất quá khí tức tang thương cùng sự từng trãi mà năm tháng mang lại không thể che dấu được, nhưng có Dưỡng Nhan Đan vấn đề đó sẽ lập tức được khắc phục, vì nó có thể bảo lưu khí chất khi còn trẻ cho nữ nhân, không bị khí tức năm tháng bao phủ.

Đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, thời gian nhanh chóng trôi đi, các loại vật phẩm Huyền Cấp, Địa Cấp lần lượt được bán ra, đã qua một ngày mà chưa thứ gì lọt nổi vào mắt Lạc Nam.

Mà lúc này, hai tên đại hán có tu vi Kim Đan đột ngột khiêng vào một cổ quan tài được đóng kín đặt lên sân khấu làm vô số người xôn xao, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Chỉ thấy quan tài được làm bằng một loại kỳ lạ vật liệu, vừa như đá lại vừa như băng, bên trên có vô số đường văn cổ lão di chuyển, khí tức cổ xưa bao trùm cả khán đài, vô số cường giả tỏa ra thần thức dò xét nhưng đều bị đánh bậc lại.

“Cổ quan tài này do Đa Bảo Các chúng tôi khai quật được từ một tòa di tích viễn cổ, sau nhiều năm nghiên cứu tìm tòi, làm đủ mọi cách vẫn không thể mở nắp hay khai phá được nó, hôm nay mang vào đấu giá, hy vọng tìm ra người hữu duyên có thể khám phá bí mật bên trong!”

Thành Bích lên tiếng giải thích, kèm theo một tia bất đắc dĩ, cổ quan tài này đã tồn tại trong Đa Bảo Các gần mười năm, vô số chuyên gia Đa Bảo Các nghiên cứu vẫn thúc thủ vô sách, cuối cùng mới quyết định tung ra ở lần đấu giá này.

“Di tích viễn cổ?” Đám người chú ý đến lời của Thành Bích, Di Tích viễn cổ đều là các kiến trúc tồn tại từ khi khai thiên lập địa, lưu lại các loại truyền thừa đã thất truyền trên đại lục, đã có rất nhiều truyền thuyết về tu sĩ vô tình tình vào Di tích, từ đó thu được truyền thừa khủng bố, trở thành cường giả đỉnh cao trên đại lục.

“Có xác định được đẳng cấp quan tài hay không?” Một tên tu sĩ lên tiếng hỏi.

“Xin thứ lỗi, bất kỳ thứ gì đều không nhìn ra, dù là tên gọi, vật liệu hay đẳng cấp” Thành Bích khóe môi cười khổ, bất quá Đa Bảo Các có sao nói vậy đạt được thiện cảm của vô số người.

“Không sao cả! dù không thu hoạch được gì nhưng chỉ cần được lưu giữ kỷ vật từ viễn cổ cũng khiến ta vinh hạnh rồi, mời Thành Bích cô nương định giá đi” Một tên Hóa Thần kỳ ông lão nói, chính là trưởng lão Diễm Phong của Diễm gia.

Phi

Vô số người trong lòng phỉ nhổ, nói nghe cao thượng như vậy? còn không phải muốn tìm tòi bí mật trong đó đạt được lợi ích sao?

Bất quá nghĩ đến đường đường thế lực như Đa Bảo Các đều không thể khai mở quan tài, vô số người lập tức nhụt chí.

“Nhìn chả ra thứ đồ gì!” Tần Mộng Ảnh cũng thử dò xét, bất quá đương nhiên công cóc.

“Keng, phát động chi nhánh nhiệm vụ [Đoạt quan tài], thành công ban thưởng một lần triệu hoán ngẫu nhiên bất kỳ, thất bại khấu trừ hai vạn Điểm danh vọng” Âm thanh hệ thống bất chợt vang lên.

“Cái gì quỷ?” Lạc Nam lập tức mộng bức, triệu hoán ngẫu nhiên bất kỳ? đây không phải muốn ra cái gì thì ra sao? đẳng cấp cũng không hạn chế sao?

Hắn lập tức mở ra nhiệm vụ chú thích: “Định Hồn Quan, siêu việt Linh cấp pháp bảo, bên trong ẩn chứa kinh người bí mật, ký chủ bằng mọi giá phải đoạt được”

Lạc Nam hít sâu một ngụm khí lạnh, mặc kệ cái gì kinh thiên bí mật, chỉ cần quan tài này đẳng cấp vượt qua Linh cấp pháp bảo đã đáng để hắn chơi lớn một lần.

“Kim Nhi, nhìn ra đẳng cấp cụ thể của quan tài hay không?” Lạc Nam hướng trong lòng dò hỏi.

“Nhìn ra! bất quá quyền hạn của công tử chưa thể biết được” Kim Nhi ái náy đáp trả.

Lạc Nam lắc đầu tỏ vẻ không sao, hắn đã sớm đoán được nàng sẽ trả lời như vậy, chẳng qua nếu không hỏi sẽ khiến trong lòng ngứa ngáy.

“Cứ tưởng Thiên Cấp vật phẩm là lần này đấu giá điểm mấu chốt, không ai ngờ rằng cổ quan tài này mới là thứ…” Lạc Nam âm thầm nghĩ, nắm tay siếc chặt, kiên định nói:

“Dù tán gia bại sản cũng phải giành được nó!”


Chương 38: Xác định tình cảm

“Cái này quan tài không có giá khởi đầu, các vị cứ tự nhiên báo giá”

Thành Bích nhìn quanh mở miệng nói, trong lòng thầm tự tin giá bán sẽ không quá tệ, dù sao thì hai chữ Viễn cổ có sức hấp dẫn với mấy lão quái vật quá lớn, nếu không thì Đa Bảo Các cũng không ém hàng hơn mười năm.

“50 Cực phẩm linh thạch”

Quả nhiên vừa dứt lời, đã có một Nguyên Anh Viên Mãn tu sĩ ra giá, hơn nữa còn không thấp.

“Lão phu ra 70” Một lão già râu trắng Hóa thần sơ kỳ thong thả cạnh tranh.

Lạc Nam cũng không vội lên tiếng, hắn đang chờ thời cơ thích hợp.

Mà sau nhiều lượt đấu giá, trưởng lão Diễm gia – Diễm Phong đã nâng giá lên đến 200 Cực Phẩm linh thạch.

“Kẻ có tiền thật là nhiều, một cái quan tài không rõ lai lịch lại có giá cao như vậy” Trần Giang lầu bầu nói, đó là con số cả đời hắn cũng không dám mơ tới.

“Hai chữ Viễn cổ xứng với cái giá này, ta cũng có chút tâm động đây” Tần Mộng Ảnh nghiêm túc nói, hiển nhiên đến tầng thứ như nàng, thứ càng không biết càng gây nên tò mò mãnh liệt.

“Nàng đừng tranh với ta, thứ này ta muốn!” Lạc Nam nhìn nàng cười lắc đầu, vượt qua Linh cấp vật phẩm, dù Tần Mộng Ảnh là Luyện Hư kỳ cường giả cũng không thể khai mở.

Hắn thì lại khác, hệ thống đã cho nhiệm vụ đương nhiên sẽ có cách giải quyết.

“Ngươi có hứng thú với nó?” Tần Mộng Ảnh hơi bất ngờ, từ đầu đến cuối đồ vật đấu giá có rất nhiều thứ tốt cũng không thấy con hàng này động tâm đi.

“Không sai, quả thật có hứng thú” Lạc Nam không phủ nhận gật đầu.

“Hừ, nể mặt Dưỡng Nhan Đan không tranh với ngươi, bất quá ngươi nói có quà tặng cho ta, phải chăng là Dưỡng Nhan Đan sao?” Tần Mộng Ảnh hai mắt đảo quanh, giảo hoạt nói.

“Không, là thứ khác” Lạc Nam vẫn mĩm cười thần bí khiến Tần Mộng Ảnh tức giận nghiến răng.

“Lão phu ra 300 Cực phẩm linh thạch” Một âm thanh hùng hậu từ phòng khách quý số 2 truyền ra khiến không ít người sắc mặt ngưng trọng.

Vài tên Hóa Thần kỳ thay đổi sắc mặt nói: “Luyện Hư Kỳ cường giả”

Không ít người định báo giá bị âm thanh này cho nuốt trở về, người vừa ra giá là một Luyện Hư Kỳ, đây là tầng lớp tu sĩ tiếp cận đỉnh cao của đại lục, nhìn xuống ngàn vạn sinh linh, cao cao tại thượng, rất ít người muốn trực tiếp cạnh tranh với một người như vậy.

Đương nhiên trong đó không bao gồm Lạc Nam, hắn lớn tiếng nói: “400 Cực Phẩm Linh Thạch”

Đám người sắc mặt hơi đổi, vừa tăng giá đã là 100 Cực phẩm linh thạch, lại là người trong phòng khách quý, chẳng lẽ quan tài này thật sự đáng giá như vậy?

Trong gian phòng khách quý số 2, một tên lão đầu gầy như que củi, mái tóc đỏ ngầu như máu bắt đầu lâm vào trầm mặt, hắn cũng không nhận ra lai lịch quan tài.

Hắn lâm vào bình cảnh Luyện Hư Sơ Kỳ đã lâu vẫn chưa có cơ hội đột phá, lần này muốn nhờ vào quan tài thần bí xem thử có phải cơ duyên hay không, nghĩ đến đây hắn khàn khàn nói, giọng điệu mang theo một tia uy hiếp:

“450 Cực phẩm linh thạch, lão phu Huyết Thường hy vọng bằng hữu nể mặt, đừng vì nhất thời hấp tấp mà sau này hối hận”

Mà vô số người nghe giọng nói của hắn sắc mặt hơi trắng bệch, Huyết Thường này là tam trưởng lão của Huyến Linh Tông, Bát Cấp tu chân thế lực, không dễ trêu vào.

Hơn hết Huyết Linh Tông là một tà phái tông môn, làm việc nổi danh hung tàn độc ác trên đại lục, mặc dù chưa làm ra chuyện gì điên rồ đến mức Thiên Đạo Chi Nhãn hàng lâm như trong truyền thuyết Huyết Sát Ma Quân, bất quá đồ thành diệt tộc người khác để tu luyện tà công cũng không ít.

Có người từng thầm suy đoán cái này Huyết Linh Tông là truyền thừa của Huyết Sát Ma Quân để lại, thậm chí hai cái Cửu cấp thế lực là Băng Huyền Đế Quốc và Thiên Sơn Tiên Cảnh từng tiến hành điều tra, bất quá không có bất kỳ manh mối cụ thể nào.

“550 Cực phẩm linh thạch” Lạc Nam bình thản lên tiếng báo giá, hắn mặc kệ cái gì Huyết Linh Tông, bảo bối vào túi ưu tiên trên hết.

Huyết Thường giận tái mặt, người kia thậm chí không thèm đáp lời hắn, điều này khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục, âm trầm nghiến răng mang theo nặng nề lệ khí nói:

“600 Cực Phẩm Linh Thạch, hy vọng ngươi còn bản lĩnh tiếp tục báo giá!”

“Haha, Huyết đạo hữu cần gì hùng hổ dọa người, bần tăng cảm thấy hữu duyên với quan tài này, 650 Cực Phẩm Linh Thạch”

Một âm thanh ôn hòa từ phòng khách quý số 1 truyền đến, tiếng nói vừa phát ra đã khiến lệ khí do Huyết Thường tạo ra lập tức tiêu tán.

“Kẻ nào?” Huyết Thường sắc mặt thập phần khó coi, người vừa lên tiếng tu vi không hề thấp hơn hắn.

“Bần tăng Phàm Không, quan tài người hữu duyên nên được, Huyết đạo hữu oán khí quá nặng, nên đến Phàm Ẩn Tự chúng ta siêu độ, sau bảy bảy sáu chín ngày, tin tưởng sẽ buông hạ đồ đao, lập địa thành phật a”

Âm thanh ôn hòa đáp trả, không nhanh không chậm nhưng khiến Huyết Thường gương mặt co giật vì tức giận.

“Là Phàm Ẩn Tự, ta thiên a, lại là một cái Bát cấp thế lực, hơn nữa còn là phật môn”

“Nghe nói Phàm Không là một trong các cao tăng Phàm Ẩn Tự, thực lực chỉ dưới hai vị Phó Trụ Trì và Trụ Trì”

“Không hổ danh là cao cấp nhất Đấu giá hội, các nhân vậy tay to mặt lớn ở các thế lực đều có mặt”

Đám người nghị luận ầm ĩ, Lạc Nam không quan tâm, mở miệng tiếp tục báo giá: “700 Cực phẩm linh thạch”

“Hừ, lão phu cho ngươi, hy vọng ngươi có mạng nhỏ để giữ lấy nó”

Huyết Thường cười lạnh, ý vị tràn đầy uy hiếp, quan tài này hắn nhìn không ra lai lịch, bỏ cái giá lớn hơn nữa mua nó quá mức mạo hiểm.

“Vị đạo hữu này không biết có thể từ bỏ thứ yêu thích, quan tài này hữu duyên phật môn ta, 710 Cực phẩm linh thạch” Phàm Không vẫn ra vẻ đạo mạo ôn hòa nói.

“800” Lạc Nam lười để ý tên này, lúc này hắn đã không quan tâm Thiên Cấp vật phẩm, quan tài trọng yếu nhất.

“Xem ra đạo hữu chấp mê bất ngộ, bần tăng tạm thời bỏ cuộc, chỉ là vật hữu duyên Phật Môn ta, sớm muộn sẽ trở lại, người chấp mê bất ngộ kết quả thường không tốt, a di da phat”

Phàm Không giọng điệu ôn hòa như cũ, bất quá chỉ cần người không ngốc sẽ nghe ra ẩn ý tràn đầy uy hiếp trong lời của hắn.

Lạc Nam cười lạnh, con mắt màu bạc đã che kín lửa giận, hắn thực bị mấy tên này làm động sát niệm, nếu không phải thực lực bản thân không đủ Lạc Nam thề lập tức cho bọn hắn câm họng.

Hắn đã làm gì sai? Bỏ tiền ra đấu giá công bằng công chính, lại bị đối phương liên tục uy hiếp, có thể không giận sao?

Huyết Linh Tông, Phàm Ẩn Tự, Lạc Nam ta nhớ kỹ các ngươi.

Cảm nhận được lửa giận của Lạc Nam, Bạch Tố Mai diệu dàng cầm tay hắn an ủi, trong lòng cũng ghi nhớ mối nhục hôm nay, chủ nhân của mình liên tục bị người khác uy hiếp, nàng lại không thể làm gì, điều này khiến Bạch Tố Mai khó chịu cực độ.

“Phẫn nộ sao?” Tần Mộng Ảnh vốn dĩ im lặng chợt nhìn Lạc Nam ôn hòa hỏi.

Lạc Nam im lặng không nói, hắn đang lấy lại bình tĩnh.

“Muốn không gặp phải chuyện hôm nay, chỉ có cách là không ngừng mạnh lên, ta có thể ra tay giúp ngươi hả giận, nhưng đó chỉ là nhất thời, nam nhân chân chính phải đối mặt với khó khăn, chịu đựng vấp ngã mới có động lực phấn đấu” Tần Mộng Ảnh nắm lấy bàn tay hắn, linh lực truyền vào bình ổn lửa giận trong lòng Lạc Nam.

Nhìn thấy hắn bị trần trụi uy hiếp, phẫn nộ trong lòng Tần Mộng Ảnh không thua bất kỳ ai, bất quá tiểu nam nhân này là một hòn ngọc quý cần được mài giũa, nàng muốn mượn chuyện hôm này thúc đẩy quá trình trưởng thành của hắn.

Nhìn Lạc Nam, nàng mở miệng dạy bảo: “Tâm cảnh cũng là thứ rất quan trọng để trở thành cường giả chân chính, mới bị đối phương uy hiếp đã trở nên tức giận như vậy, sau này nếu gặp chuyện bất trắc hơn chẳng lẽ ngươi bị phẫn nộ che phủ lý trí hay sao?, khi đó chỉ sợ ngươi đã không còn là ngươi”

Lạc Nam không phải kẻ hồ đồ chấp mê bất ngộ, hắn hiểu ý nàng gật đầu cảm kích, mặc dù thời gian gần đây hắn vẫn nghiêm túc tu luyện, bất quá quả thật vẫn còn chưa đủ, các cuộc chiến hắn trãi qua đa phần thắng lợi quá mức dễ dàng, khiến trong lòng hơi có chút kiêu ngạo.

Bị đả kích ngày hôm nay khiến Lạc Nam nhận ra một điều, hắn mặc dù không có đối thủ trong cùng cấp, nhưng nếu gặp phải kẻ thù là lão quái vật thì sao? người ta sẽ nể tình ngươi nhỏ tuổi tu vi thấp mà buông tha hay sao? chẳng hạn như Huyết Thường và Phàm Không hay tên này, nếu nơi đây không phải Đa Bảo Các chỉ sợ đã lập tức ra tay động thủ với hắn.

“Ta phải trở nên mạnh nhất, bất kể đối thủ ở bối phận nào, tuổi tác ra sao, ta phải mạnh hơn tất cả!” Lạc Nam siết chặt bàn tay nhỏ của Tần Mộng Ảnh kiên định nghĩ.

Nghĩ đến đây Lạc Nam chợt sảng khoái tinh thần, u ám trong lòng tan biến, hắn cảm giác linh hồn mình có một sự thăng hoa kỳ diệu nào đó, đây có lẽ là tâm cảnh có sự lột xác đi.

“Đau người ta” Bàn tay nhỏ bị Lạc Nam siết chặt, Tần Mộng Ảnh giả vờ nũng nịu, với tu vi như nàng làm gì có chuyện đau đớn dễ dàng như vậy.

Lạc Nam nhìn sang nàng, hắn không buông tay, trái lại trước ánh mắt bất ngờ của mấy người, kéo mạnh Tần Mộng Ảnh đang hoảng hốt vào lòng ngực.

Ôm chặt vòng eo trơn nhẵn như rắn nước nhỏ của nàng, ngửi mùi thơm mê người trên cơ thể quyến rũ, một tay Lạc Nam chợt kéo tấm khăn che mặt để lộ gương mặt xấu xí quen thuộc.

Vuốt ve gương mặt xấu xí khác người của nàng, hắn nhếch mếch tự tin cười, nhìn thẳng vào mắt nàng bá đạo nói:

“Nàng đã giúp ta nhận ra đường đi đúng đắn, ta sẽ không ngừng mạnh lên, ngày ta vượt qua nàng cũng là lúc bắt nàng về làm cô vợ nhỏ của ta, mặc kệ nàng xấu xí hay đẹp đẽ, chỉ cần ta thích nàng, bất kỳ ai cũng không ngăn cản nổi!”

“Hừ, thùng rỗng kêu to” Tần Mộng Ảnh hai má đỏ bừng kiều hừ nói, tu vi Luyện Hư kỳ bá đạo chạy đi đâu mất, trái tim đập thình thịch, như một nữ nhân yếu đuối cam chịu để hắn ôm chặt thân thể mê người mềm mại của mình.

Lạc Nam cười ha hả, tức giận trong lòng quét sạch, tâm cảnh thăng hoa khiến hắn không ngần ngại bộc lộ tình cảm của mình với nàng, nâng cái càm trơn bóng của nàng lên, định cúi đầu hôn xuống đôi môi dày trên gương mặt xấu xí.

“Xin lỗi… hình như tiểu nữ vào không đúng lúc” Một âm thanh quyến rũ mang theo hoảng hốt cắt ngang nụ hôn dang dở của bọn hắn.

Thành Bích trong lòng như có vạn cơn sóng lớn cuộn trào, nàng hầu như không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy, đây là nữ nhân bá đạo nàng nhận biết kia sao? lúc này lại như một thiếu nữ mới lớn mặc cho thiếu niên ôm ấp.

“Á” Tần Mộng Ảnh như bị bắt quả tang, đẩy mạnh Lạc Nam khiến hắn bật ngửa ra đất, nhìn Thành Bích ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Sao lại là cô? Thị nữ với phục vụ đâu?”

“Giao dịch lần này quan trọng, do đích thân ta thực hiện” Thành Bích cũng rất nhanh ổn định tâm tình, không kiêu không nịnh đáp.

“Được rồi, quan tài đâu?” Tần Mộng Ảnh xòe tay, đồng thời ném một túi Linh thạch cho Thành Bích, cũng không quan tâm linh thạch vốn là của nàng, còn người mua quan tài là hắn.

Thành Bích cơ mặt thoáng co giật, trong lòng nộ hống: “Hình như người mua không phải ngươi đi?”

Bất quá vẫn ngoan ngoãn ném một cái túi trữ vật, bên trong có chứa quan tài cổ.

“Tiểu nữ xin cáo từ!” Thành Bích định quay người rời đi, chợt chú ý đến đang yên tĩnh ngồi Bạch Tố Mai, tia bất ngờ lóe lên trong mắt, nhìn sang Lạc Nam cười nói: “Công tử thật có phúc khí”

“Hề hề, quả thật là may mắn của tại hạ” Lạc Nam tự hào chấp nhận, có nữ nhân xinh đẹp đương nhiên phải hãnh diện rồi.

“Tiểu thư các ngươi vẫn khỏe đi?” Tần Mộng Ảnh chợt hỏi Thành Bích.

“Đa tạ quan tâm, nàng vẫn khỏe, thường hay nhắc đến ngươi” Thành Bích quyến rũ mập mờ nói, xong quay người rời đi.

“Tiểu thư của Thành Bích?” Lạc Nam lập tức chú ý.

“Là Thánh Nữ Đa Bảo Các, Thành Bích là một trong các thị nữ bên cạnh nàng” Tần Mộng Ảnh cũng không giấu diếm nói.

Lạc Nam tấm tắt chép miệng, thị nữ bên cạnh đã có quyền thế như vậy, nếu đích thân Thánh Nữ hàng lâm phải là người như thế nào đây?

“Hừ, ai cho ngươi bất ngờ ôm ta? làm hại ta xấu hổ” Tần Mộng Ảnh ném túi trữ vật có quan tài cho Lạc Nam, cắn chặt hàm răng, hai mắt hình viên đạn nhìn hắn.

Lạc Nam không câu nệ tiếp nhận túi trữ vật, lập tức thu vào Linh giới Châu cho an toàn.

“Keng, nhiệm vụ [Đoạt quan tài] thành công, nhận được một lần triệu hoán ngẫu nhiên”

Lạc Nam nghe âm thanh hệ thống vang lên, hắn lúc này mới nhìn sang một mặt còn tức giận Tần Mộng Ảnh ra vẻ vô tội nói:

“Do nàng quá mức mê người, ta nhất thời không kìm chế được”

“Miệng lưỡi ba hoa” Tần Mộng Ảnh hừ lạnh, trong lòng lại như nếm mật ngọt.

“Được rồi, lần trước nói có quà tặng cho nàng đây, tèn ten ten” Lạc Nam ý niệm vừa động, một bộ y phục lập tức xuất hiện.

Chỉ thấy đây là một bộ nữ nhân cổ trang y phục, lấy màu tím làm chủ đạo, có các đường viền kim sắc phối trí ngay cổ, ống tay áo các loại, kiểu dáng thướt tha lã lướt, lung linh mê hoặc, như mộng như ảo, thần bí vô cùng.

Đám người lập tức bị hấp dẫn, ngay cả nam nhân như Trần Giang cũng nhìn chằm chằm, sinh ra ý nghĩ biến thái muốn mặc thử.

Mà Tần Mộng Ảnh không cần phải nói, ánh mắt hiện lên trái tim hình, dán chặt vào y phục, nàng đưa tay nhận lấy, nhẹ nhành trân trọng vuốt ve, cảm xúc trơn nhẵn mát lạnh thoải mái truyền đến khiến nàng yêu thích không rời, hận không thể lập tức khoát nó vào người.

“Tên nó là Như Mộng Tâm Y, lần đầu gặp ta đã nghĩ chỉ có nàng mới xứng đáng với nó” Lạc Nam ôn hòa nói, nhìn nàng hạnh phúc hắn cũng vui lây, không uổng phí Điểm danh vọng mua sắm thứ này.

“Ừ” Tần Mộng Ảnh khẽ ừ, ôm y phục vào người, nhẹ nhàng nép vào lồng ngực hắn, sống lâu như vậy lần đầu có nam nhân tặng quà cho nàng hay nói đúng hơn là lần đầu nàng tiếp nhận quà của người khác giới.

Mà bên cạnh Bạch Tố Mai cũng vuốt ve Tiên Lữ Tình Duyên Y trên cơ thể, nhớ lại đây cũng là y phục công tử tặng mình, trong lòng ngọt ngào tựa vào bên ngực còn lại của hắn.

Trần Giang nhìn công tử trái ôm phải ấp, trong lòng bái phục sát đất, thề sau này phải nhờ công tử chỉ vài đường tán gái cơ bản.

Lạc Nam thỏa mãn mĩm cười, mặc kệ đấu giá bên ngoài vẫn còn tiếp tục, hắn âm thầm hướng hệ thống hạ lệnh:

“Nhân lúc có giai nhân bầu bạn, tiến hành ngẫu nhiên triệu hoán đi!!”

“Keng, đếm ngược bắt đầu: 1600 1590 …”

Lạc Nam xém tí kích động nhảy dựng, triệu hoán thứ càng khủng bố thời gian càng lâu, lần triệu hoán Cấm Kỵ công pháp Bất Hủ Diễn Sinh Kinh tốn tận 3600s, lần này mặc dù không sánh bằng nhưng ít nhất cũng bá đạo gần một nữa Cấm kỵ rồi.

Lạc Nam lúc này như ngồi trên đóng lửa, không có tâm trạng để tâm đến buổi đấu giá nữa, nhẹ nhàng ôm hai người phụ nữ nhắm mắt lại.

Vốn tưởng lần ngẫu nhiên triệu hoán không giới hạn cấp bậc này cùng lắm được hàng Linh Cấp là hết xí quách, không ngờ được đồ khủng bố hơn xa, hắn sao có thể không chờ mong?

Kim Nhi không biết lúc nào cũng chợt xuất hiện bên ngoài, hiển nhiên lần triệu hoán này gây kinh động đến nàng, ngoài Lạc Nam không ai phát hiện ra nàng.

Từng giây trôi qua, Lạc Nam trong lòng âm thầm đếm ngược.

“5 4 3 …1”

“Keng! Chúc mừng ký chủ nhận được…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.